Saturday, April 9, 2011

smoke gets in your eyes






1. 

 Đâu đó vài năm trước, tôi đã save bức hình này về làm avatar blog 360. Khi đó ước mơ về tương lai cũng sẽ được như cô gái trong ảnh vậy. Tóc đen dài tung bay trong gió sớm, váy trắng, đứng trước biển sóng tràn bờ cát và cười nụ cười mãn nguyện không giấu diếm. Khoảnh khắc này sẽ là bất biến, mai sau có hoá bụi tro thì vẻ đẹp nguyên sơ không thể nào phai mờ được,

Nghĩ lại, khi mới bắt đầu lớn, tôi bắt đầu ở cực điểm. nghĩa là, bấu víu niềm tin vào những điều vẹn tròn xinh như mộng. Như chờ cả đời, như yêu không đòi hỏi, như hoang dại nông nổi, dễ dàng khóc như mưa và trở nên cuồng si vì vài thứ mà cậu ấy đều làm với bất-kỳ-ai-khác. Lớn lên là một quá trình đi ngược, và nồng nàn vơi dần, vơi dần, háo hức cũng bốc hơi dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Mặt trời không chết, chỉ có thời hoa niên của tôi,

Năm mười sáu tuổi, khi gặp anh ta tôi đã muốn, mùa hè sau năm mười tám sống chết cũng sẽ ra biển với con người này một chuyến. Đón xe ở bến, em cúp học anh nghỉ làm, chỉ là cuối tuần thôi, đi lòng vòng, ăn hải sản, uống bia, ngủ, rồi đón xe về. Sơ sơ là thế,


Chẳng nhớ câu trả lời của anh ta là thế nào. Người trong quá khứ cũng không quan trọng nữa. Nếu đáng để nhớ, hẳn là đến giờ tôi đã không quên rồi.




2.

Tôi không thích những người con trai nhỏ tuổi hơn mình, ngoại trừ cậu ta. Ngoài cái mã tàm tạm ra thì chẳng có gì đáng để các em gái dựa vào tin cậy. Chỉ là một chuyến đi, thế thôi. Cũng như bao người, làm những điều với tôi như những điều có thể làm với bất kỳ ai khác. Nghĩ lại thấy buồn cười hơn là nhung nhớ hay ao ước, con nít bây giờ quả là tinh quái quá đi.

Tôi thích con trai dùng nước hoa, mùi thể thao, nam tính và mạnh mẽ. Khi thấm cùng mùi sữa tắm sẽ trở thành đặc trưng. Ở cậu ta có thứ mùi hương hãy còn non ấy, của đứa trẻ vừa vào tuổi thiếu niên thích làm người lớn. Vì thế mùi tuổi thơ của quá khứ chưa hoàn toàn tan mất, không mùi nước mắt, không mùi cô đơn, không mùi bia hay thuốc lá. Ở khía cạnh nào đó tôi sẽ gọi là đáng yêu.

Gần lúc chia tay cậu ta đùa, ghiền mùi nước hoa em rồi chứ gì. Nhiều lần đã nói với tôi tên nước hoa, nhưng tôi không nhớ. Giờ gặp ai khác dùng loại đó, chưa chắc tôi đã nhận ra. Trừ khi người đó và tôi lại là hai kẻ du hành, tình cờ chuyện trò, bâng quơ tin tưởng, trừ khi người đó lại bất chợt ôm tôi, giữa những câu chuyện rời rạc và trong trạng thái mơ mơ ngủ. Tôi biết sự đơn thuần của tất cả những gì giữa chúng ta, nhưng thật rất muốn cảm ơn, cậu nhóc, vì đã chân thành tin tưởng tôi.

Cậu hứa lần tới gặp lại em sẽ khác. Tôi không tin mấy lời hứa hẹn, cũng không cần lần gặp lại sau. Đã đủ để biết rằng vài năm nữa, cậu sẽ là một đứa con trai tốt, và chín chắn. Có thể mắc sai lầm nhưng tuyệt đối không vô tình bạc bẽo.

Tôi nghĩ, bạn gái cậu cũng chỉ cần đến vậy thôi.






3. 

Có một thời kỳ ảnh hưởng bởi tiểu thuyết hiện đại TQ và blog của cô gái kia, tôi bị mê muội bởi một vài sự hoang dại đam mê nhất định. Cụ thể là tattoo sau gáy, thử thuốc lá, tủ lạnh luôn sẵn bia, đến dịp sẽ khoác ba lô lên vai, ra ga tàu lúc tờ mờ sương sớm, trên hành trình vô định sẽ chạm vào một kẻ hoàn toàn xa lạ. Hành trang sẽ có một thỏi son màu đỏ, và quyển sổ nhỏ làm ghi chép. Đôi lúc quên mình đang ở đâu.

Tôi thích những người nữ dùng son đỏ. Trông rất mãnh liệt và dữ dội. Màu son đỏ là cánh cửa ngăn cách thế giới của họ và thế giới của chung tất cả mọi người. Son đỏ, sơn móng tay màu đỏ rượu, chỉ nhìn thôi là đủ muốn hôn. Tóc dài đen qua vai, khi trần trụi chỉ còn lại màu son đỏ. Tự cứu rỗi chính tâm tư mình. Nếu là đàn ông, những tháng năm tuổi trẻ tôi phải tương tư một người đàn bà như thế.


.

Thật là điên rồ.




Trong request of letter recommendation, tôi có viết vào khoảng trống dưới câu hỏi What makes you different from your peers, rằng tao nghĩ tao sẽ chết nếu không tài nào viết gì được nữa. Việc tuyệt vọng trước khả năng chuyển thể ý nghĩ thành câu từ nghe thật trống rỗng. Nghĩa là không thể diễn đạt điều không nói được ra, không thể chuyển tải tình cảm bằng từ ngữ. Cắt đứt mọi liên lạc với thế giới,


Gần như đồng nghĩa với chết đi.

No comments:

Post a Comment