Thursday, January 27, 2011

hồ sen năm ấy trời mưa..






"ừ thôi đã muốn sang ngang
bận lòng chi những mây ngàn lối xưa

hồ sen năm ấy trời mưa

nay sen lại nở lưa thưa mấy hàng..."


1. Mẹ bảo ngày xưa khi mới sáng tác, Vũ Thành An định đặt tên ca khúc này là Hồn lạnh nắng phai (chẳng rõ có đúng không, mẹ nói thế thì tin thế.). Sau đó vì nghe cái tên sầu thảm và có vẻ tâm linh quá nên đã đổi. Với mình cũng không quan trọng mấy. Vì hồn lạnh hay mây ngàn thì cứ vẫn là buồn. Và nỗi buồn thì muôn đời không đổi.

Rất lâu từ trước, chỉ có con người mới đủ khả năng này. Trắng thành đen là bởi tay người làm bẩn. Đen thành trắng chắc từ công nghệ thẩm mỹ mà ra. Sống thành chết cũng nhờ hết vào loài người. Cũng như hồ sen kia. Hằng năm đến mùa sẽ nở, thanh khiết và bình nhiên. Trừ khi có ai lấp hồ xây nhà máy công nghiệp thì sen sẽ thôi rộ nở. Còn người con gái chẳng cần công nghiệp hoá cũng dễ dàng quay bước mà ra đi.

Mình từng gói ghém rất nhiều cơn mơ. Màu sắc lãng mạn đầy thiếu nữ. Chăm chút như người ta gói bánh tét bánh chưng. Rồi kết cuộc cũng như bánh tét bánh chưng. Sau một thời gian, ta bỏ chúng vào mồm, nhai, và tiêu hoá. Những ước mơ vẩn vơ cũng thế. Vô hình không bỏ mồm nhai được, nên thay vào đó, mình đã nhường phần cho lãng quên ăn.


Bao tử cậu ta khoẻ hơn mình tưởng. Mà nhờ vậy cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.



2. Người bảo, thế hệ ngày nay bất hạnh. Tôi không ghét, chỉ thấy họ đáng thương.



Ý người muốn nhắc đến thị trường âm nhạc theo mô hình sản xuất hàng loạt tự phong tiêu chuẩn hiện nay. Một trăm bài hú hét chả có gì khác biệt. Thất tình phải khóc bất chấp giới tính. Rên rỉ bất kể không phải gà heo. Bi kịch phải đầm đìa lê thê. X chết, Y đụng xe, Z mất trí nhớ, U là người thứ ba, Q là người thứ tư, abcdef...

Bữa mình coi clip nhạc, đếch (thèm) nhớ ca sĩ tác giả là ai. Đại loại là anh ca sĩ đứng hát khổ ơi là khổ, quằn quại vì sao cô người yêu để cho chàng khác chăm sóc mà không mảy may tới mình. Buồn lắm. Cũng phải, yêu đương mặn nồng thế mà giờ nó chả buồn nhìn mình hỏi sao ko đau. Cô bồ này đang trong bệnh viện. Có anh khác ngày nào cũng tới thăm. Anh ca sĩ đau khổ mà hổng chịu nói, cứ đứng hát. Xong nhớ lại ngày xưa vui vẻ. Hihi. Mình đồng cảm đến mức vừa thầm thổn thức vửa ăn hết gói bánh phồng tôm lúc nào chả hay.

Chưa hết (xem hết clip mới thấy mình tầm thường lạc hậu quê mùa, toàn đánh giá thấp đẳng cấp cao), bi kịch còn vĩ đại và sâu sắc hơn nhiều. Đỉnh điểm xuất hiện ở khúc gần cuối, khi anh này (aka anh ca sĩ) ngồi ngoài hành lang bệnh viện đau khổ, thì đột nhiên phát hiện những người khác ĐI XUYÊN QUA MÌNH! A ha ha! Ra là anh là hồn ma! Ra là anh bảo vệ cho cô người yêu nên bị xe tông! Anh ngồi trước mặt nhưng người yêu không biết, cứ buồn. Rồi anh tuyệt vọng quay lưng đi khi thấy người yêu dựa vai thằng khác ngủ. Ai dè anh đi mất rồi thì ending nàng ra viện, bình phục, rồi từ chối tình cảm của thằng kia.


Mình tốn mất hai miếng khăn giấy. Để chùi mồm vì ăn bánh phồng tôm.


Người nói, thế hệ ngày nay rất là bất hạnh. Không biết được bản thân đang đứng ở đâu.

Mình nhớ hoài câu này, không cách nào quên được.



3. tôi sơ ý để trôi đi mất, cưng à, ta 12 rồi cả đấy. tròm trèm cũng sáu bảy năm. đã đi cùng, đã rời, đã gặp, đã tưởng ký ức tàn tro từ thuở nào. nhưng may mắn làm sao, bất cứ khi nào tôi cần gọi, anh luôn ở đó mà trả lời.


tôi từng bảo, thật buồn vì tình bạn không còn được như xưa. mà biết không, tôi vẫn muốn khi tôi gọi, anh vẫn trả lời như thế, như thế, ừ, như thế,

thể như giữa chúng ta luôn luôn là sáu năm về trước. ngày tôi lạ lẫm vào trung học. lớp sáu. rồi mình gặp nhau. luôn luôn muốn mãi là như thế.


tôi không hề thích bị già đi,

tuổi trẻ nguyên sơ kia, chỉ còn anh là giữ cho tôi được.







4. ở một lúc nào đó trước khi đến tuổi ba mươi, mình muốn có một khoảng thời gian tách biệt hoàn toàn khỏi thành phố ồn ào không ngủ. gần như một kỳ nghỉ. sẽ tắt điện thoại, và đi đến nơi nào đấy. ít người biết và tĩnh mịch là ưu tiên hàng đầu. trọ tại nơi đủ điều kiện tránh thiên tai, có nước sôi nấu mì và uống trà xanh không độ. không ai biết đến đang làm gì, không ai biết ở đâu. hưởng thụ cô đơn tuổi trẻ, ở địa điểm cô đơn, dưới một vòm trời cô đơn, trên một mặt đất cô đơn và yêu lấy chính mình.


lúc trở về sẽ quay lại như cũ. cũng trước ba mươi tuổi, muốn lấy chồng, xây tổ ấm giản dị và ấm cúng. chiều chiều nấu cơm cho chồng ăn, hai vợ chồng cùng xem tin thời sự, hoặc HBO, AXN, Starmovie hoặc cinemax. sáng sáng làm ốp la, hoặc chồng mua về thức ăn sáng.

đến một độ tuổi nhất định, sẽ không mòn mỏi thèm muốn cô đơn nữa. thay vào đó là hạnh phúc, hay an phận. sao cũng được, miễn là không một mình.


Mình muốn chồng mình thích nghe Tuấn Ngọc (ba mẹ hay nói thời buổi này tiêu chí đấy chắc mày sẽ ế, hê hê), hành động nhiều hơn là nói. thích xem phim. thích ăn cùng với vợ. yêu trẻ con. (chắc rồi, nhỉ.)


5. đề TOEFL hôm nọ, câu speaking đầu tiên kêu talk about a memorable period of time in your life. 20s speak mình nói toàn gà vịt, chẳng ra thể thống gì. câu đầu nói the most unforgettable memory in my life is the last year of my middle school. đại loại thế. sau đó là tắt tịt, vì cơ bản chẳng mò ra cái gì để nói.



mình quên thật rồi.


We were young, we had a lot of fun together. It was really happy, when we were together. Blah blah blah... cuối cùng thì chả give reasons support cái cóc khô gì. bèo nhèo bỏ xừ.

teacher bên graphic kêu mình toàn loner activity. chỉ vì mình ghi trong quiz mình ghét đám đông, thích ở một mình, isolated, unsocialized.

kệ. quen rồi. Quen rồi nên chai mặt. Hihi.


6. ba sắp kêu đi ngủ.



XD

không, ba đã kêu đi ngủ~

Wednesday, January 19, 2011







Người bảo rằng, nếu ngày mai tôi có mất đi thì cũng không sao cả. Ai cũng sẽ chết, nên với tôi chuyện này bình thường thôi.



Vừa nói vừa khoan thai nhịp tay, ngả mình tựa vào lưng ghế. Bia lạnh còn lưng nửa cốc. Xung quanh là những chân thành duyên phận, và bình yên thức giấc ở sâu tận đáy lòng.






-

Tôi tự nhủ với chính mình, nếu như thế thì ngày mai có mất đi đúng là không sao cả.





Dù sớm dù muộn vẫn không tài nào nấc lên nuối tiếc, bởi cùng hơi thở cuối đã đem theo hạnh phúc viên mãn xuống lòng đất sâu.





.




Tại sao phải tham lam thêm nữa, khi đất Mẹ lúc nào cũng quá đỗi bao dung?


Giả sử sau này phải viết chúc thư, tôi muốn kèm theo tấm ảnh thời trẻ mình cười tít mắt. Sự rạng rỡ ấy sẽ thay lời cảm ơn cho cuộc đời. Và phần nào xoa dịu đi nước mắt nhỏ xuống khi tôi ra đi. Nếu không trả hết được những gì vay mượn của đời, ít nhất tôi sẽ không gây thêm bi kịch.




Tôi tin rằng, mỗi sự tồn tại trên thế gian chính là may mắn. Vì phải trao tặng quá nhiều may mắn, nên Cuộc Đời âm thầm chịu đựng mất mát để bù trừ.



.

Friday, January 14, 2011

yayyyyyy~






















[new family apartment. woho AMAZING!!!]

happy happy friday xD

.


e hê hê hê,


Ba mình là tuyệt vời nhất, nhất, nhất :* >:D<<<>


Ban đầu, nhà cửa gỗ, tone gỗ nâu, màu tối là chủ đạo. nhiều gương, thiết kế nhìn chật và thiếu thoáng đãng. vì không gian hẹp dùng màu tối sẽ vừa thiếu sức sống, vừa thu hẹp diện tích theo cảm quan nữa. Cuối cùng Ba quyết định sửa hết lại, thay đổi tất cả mọi thứ.





Màu trắng làm chủ đạo. Đã nghe rất nhiều người khen trước khi Ba cho ba mẹ con được vào rồi, nhưng đến chiều nay tận mắt thì mới woho~

Ba mình là số một :P














lần lượt là 1- tường phòng mình - bong bóng bay, trên trần là mây, thích ơi là thích, chủ nhật sẽ chụp kỹ lại ^__^

2- phòng khách + bếp - từ ngoài ban công chụp vào. Diện tích không rộng, nhưng lên hình thì có vẻ hoàn toàn ngược lại. Ba mình sử dụng màu trắng chủ đạo cực kỳ đẹp. Mình thích vô cùng :P


3- lối vào - bên trái là phòng mình, bên phải là nhà tắm rồi tới phòng ba mẹ. Tone trắng chủ đạo nốt. Tranh trong phòng ba mẹ ý nghĩa rất hay. Nhất định chủ nhật này phải chụp thêm hình XD~








Monday, January 10, 2011

in the end,




1.

tôi tin rằng, mọi sự vật tồn tại trên đời đều có điểm dừng. có kết thúc. một dấu chấm hết to tròn nắn nét hẳn hoi. hết nghĩa là hết. vấn đề nan giải chỉ là thời gian. vì chúng ta kết thúc ở những thời điểm khác nhau, và cách xa nhau, nên có đôi lần đã cho phép bản thân tin vào điều vĩnh cửu. bất tử. mãi mãi. vĩnh viễn. viên mãn vẹn tròn như trăng rằm thiếu nữ. rực rỡ như vầng thái dương.

rồi cuối cùng là bụi tro.


xin chào, từ lòng đất sinh ra lại trở về lòng đất.


2.

một ngày, bạn bước vào tuổi hai mươi, khởi nguồn cho quãng đời tuổi trẻ nhiệt huyết, đam mê và thách thức. có hàng triệu, thậm chí là hàng tỷ thanh niên như bạn trên thế giới này, tất cả đều có ước mơ, tất cả đều đã sẵn sàng chinh phục.

một ngày, bạn bước vào tuổi hai mươi. chỉ là khác với bạn bè đồng trang lứa, bạn đã đi qua thời niên thiếu mà không có bàn tay dẫn lối của cha. người đàn ông trụ cột đã rời khỏi thế gian nhiều năm về trước, khi ông hãy còn rất trẻ. chồng tự vẫn, mẹ bạn quỵ ngã vì nỗi đau quá lớn, để rồi khi bạn hai mươi, bà đã vượt qua mức y học gọi là béo phì, hầu như chỉ ngồi một chỗ, và ăn. bạn có hai cô em gái, một nhạy cảm, một cứng đầu, đảm đương việc chăm sóc mẹ. nhà bạn không giàu, bạn làm quần quật nuôi gia đình, bạn hai mươi tuổi.

bạn hai mươi tuổi, có một bà mẹ thừa cân đến dị thường, nhà ọp ẹp, phải kiếm tiền nuôi mấy miệng ăn. bạn có một đứa em trai mười tám tuổi. tự kỉ, đó là cách y học gọi tên chứng bệnh của em.

bạn hai mươi tuổi, chẳng rõ tự kỉ là gì. các vấn đề chuyên khoa lại càng không. những gì bạn phải để tâm, là cậu em trai khóc cười như con nít, thích leo trèo nguy hiểm, nhận thức chậm chạp và không ai khác ngoài bạn phải nhận hết trách nhiệm cho những phiền toái mà cậu em chẳng biết rằng cậu đã gây nên. thiên hạ dòm ngó bạn, bạn mặc cảm, hoặc không thì cũng ít nhiều trầm cảm.


bạn hai mươi tuổi, cửa hàng nơi bạn làm bị cạnh tranh mạnh, mẹ bạn vẫn cứ ăn và ngồi một chỗ, em bạn vẫn cứ leo lên tháp cao, nửa tỉnh nửa mê, bạn trượt vào mối quan hệ tình ái với bà cô gấp tuổi. tương lai tròn trĩnh méo mó ra sao bạn cũng không hề biết.

rồi bạn gặp cô gái ấy. văn chương gọi là "tiếng sét ái tình", nhà xã hội học gọi là "tình yêu đích thực", bạn không giải thích nổi cảm xúc lạ lẫm này, mẹ bạn vẫn ăn, em bạn vẫn ngu ngơ so với mười tám tuổi.



bạn hai mươi tuổi,


điều đó có ý nghĩa gì?



3.

ít ra cũng có một ngày, thói quen mê nam diễn viên trẻ đẹp lại đem đến một bộ phim gọi là ý nghĩa với tôi. Leonardo DiCaprio mười chín tuổi. Johnny Depp hãy còn trẻ măng. thế giới khi đó hẳn chưa nhiều người biết đến. từ nhiều năm về trước, diễn xuất đã thật đến mức nhói cả lòng,


tuổi trẻ đây sao, tình cảm đây sao, vì đâu người thanh niên này có thể mạnh mẽ đến thế, có thể từ lạc lối vững chãi quay về như thế?


năm đó, mình chỉ mới được sinh ra.


4.

mình đang in the mood for brotherly love movies (bên cạnh phim về tuổi trẻ thác loạn với drugs, sex, alcohol - những loại phim mang ý nghĩa cảnh tỉnh và xã hội có trai trẻ đẹp vào vai chính *tiêu chí riêng của mình*) /// list movies đã,đang và dự định sẽ tiếp tục, (mình thích down/xem fim và không học =))). tự nhiên muốn mua hẳn cái acc của web down phim nào đấy quá,


  • What's Eating Gilbert Grape (1993)
  • A River Runs Through It (1992) - down 700mb và fát hiện thiếu file cuối cùng để giải nén hihihi -___-
  • The Basketball Diaries
  • Total Eclipse (1995)
  • Fight Club
  • .....

Friday, January 7, 2011

rất ngắn


Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi...
khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay
nay còn đâu..

Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời
Người ơi

Một mai em nhé, có nghe thu về trên hàng lá khô...


Lần đầu tôi nghe những ca từ này vào năm tám chín tuổi gì đấy không nhớ rõ. Lần cuối cùng tôi nghe là cách đây hơn một giờ đồng hồ.

Ngót nghét đã mười năm, một phần sáu đời người. Cũng chính người ca sĩ ấy, vẻ mặt ấy, giọng hát ấy, cùng với người tôi đã đi thêm mười năm cuộc sống. Mỗi lần nghe là mỗi lần thấy hay thêm và xót xa thêm. Tiếng hát như vọng sâu vào đáy lòng, và tôi luôn sẵn sàng vứt bỏ hết thế gian ngoài kia,

để thấy mình rưng rưng theo giai điệu ca khúc ấy. chỉ rưng rưng thôi, không khóc. chẳng việc gì phải khóc, ở nơi có thể tự do để mặc tâm tình trôi chảy, như suối như sông, như hồng hoa một thời chớm bước vào mộng mơ thiếu nữ,

,

người ca sĩ ấy có lần tâm sự với khán giả, ca khúc này đã đưa tôi lên đài danh vọng. Rồi tha thiết trong lặng thinh như thế, người bắt đầu cất tiếng ca.
người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây...

thêm một lần không nhớ nổi là lần thứ mấy, tôi thấy nôn nao chao đảo lòng mình. sau mười năm, bỗng dưng bật ra ý nghĩ nếu mình rơi nước mắt ở giây phút đó.






chúng mình đã yêu thương biết bao.





Tuesday, January 4, 2011

môi thâm khô từ thuở định hôn người



1.
"Tôi nghe hắt hiu từ mắt em ngắt tạnh,
môi thâm khô từ thuở định hôn người.."


(Trên ngọn tình sầu / Từ Công Phụng)


2.


Người con gái ấy, với những câu chuyện dữ dội về tuổi trẻ già dặn, mãnh liệt và nổi loạn ngầm của cô đã khiến tôi gieo trong lòng một thứ tình cảm không khi nào gọi thành tên được. Có đôi ba lần comment trên blog360 cũ, xưng hô "tớ-cậu" và những câu chuyện chỉ dừng ở mức xã giao. Tuyệt nhiên không phải là mẫu người vắt sức mà che giấu, ngông nghênh, ngạo nghễ và lấp tràn bởi nỗi đau. Là một thiếu nữ viết văn. Trong lời tựa ở một truyện ngắn, hay mở đầu entry cũ nào đó, từng thừa nhận bản thân, tôi là yêu tinh hút nhựa nỗi buồn và cô đơn để sống. bình thản và thẳng thắn, như thể từ lâu đã quen với cảm giác trượt chân rơi xuống vực sâu.

tôi còn nhớ mình cố gắng nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là chẳng thể chạm được vào tâm tình người con gái ấy. luôn thấy được sức hút dữ dội buộc tôi phải đọc những câu chuyện cô viết, ngồi thừ trước bàn phím mà không tài nào gõ được comment.



Tình đầu của cô gái này đam mê, say sưa và nông nổi không nuối tiếc. Đẹp một cách điên cuồng trong mắt người thiếu nữ đang yêu. Tớ từng bỏ nhà đi ra Bắc tìm người yêu đấy, rốt cuộc bố mẹ ra dẫn về. Có một lần cô đã kể như thế, an nhiên như nói về một chuyện cỏn con đã qua. Chưa một thứ gì là không nếm. Thuốc lá. Rượu. Nhịn ăn. Thuốc an thần. Rạch tay. Người tình. Tuổi trẻ của người con gái ấy là ám ảnh. Một loại ám ảnh đê mê, và trong những truyện bây giờ, thiếu nữ ngày đó đã hai mươi tuổi, tự nhận mình đã bước qua thời tuổi trẻ, nhìn lại chỉ biết cay lòng, cay khoé mắt. Khi rượu hay Malboro đã là một phần quá khứ, hành trình tuyệt vọng và đau khổ đã tìm ra nơi dừng chân, và hạnh phúc là đến nhà người yêu vào bếp nấu ăn thay vì rong ruổi đêm dài và tìm nhau trong quạnh hiu, cô ấy vẫn luôn nhắc về tuổi trẻ,

Thứ ám ảnh đó, đã trở thành mối tình vô phương của tôi về tuổi trẻ của chính mình.



Trong laptop tôi có save về hai bức ảnh, chỉ là vô tình thôi. trong một lần facebook cô ấy còn public. Phông nền là biển bình minh xanh thăm thẳm, nước mềm mại lặng yên, tĩnh mịch bao trùm và người con gái đó. Da trắng, short ngắn và áo ngực, nửa thân dưới đã chìm dưới lớp nước biển, tóc ngắn ngang vai ướt nước che mặt, tay vòng quanh cổ bạn trai và hôn nhau. Tấm thứ hai chỉ còn thấy từ phần vai trở lên, vẫn hôn. Màu biển rất dịu dàng trong ngày tuổi trẻ đang bốc cháy. khi tôi tìm thấy những bức ảnh đó, họ đã chia tay từ lâu, còn bức ảnh nằm trong album về kỷ niệm và ký ức,

một lần nữa, tôi lại bất lực trong nắm giữ người con gái đó. hoàn toàn chỉ có thể say mê quá khứ của cô,


Người con gái đó rất thích An Ni Bảo Bối. Và sau này là một nam ca sĩ người Anh. Vì cô ấy tôi đã đem về Hoa Bên BờĐảo Tường Vy. Nhưng cuối cùng chưa quyển nào đọc được hơn một nửa. Chỉ còn lại những câu chuyện do chính người con gái ấy viết là còn đọng lại mãi đến bây giờ.

chợt nghĩ rằng, từ đầu tôi đã không say An Ni Bảo Bối. Người tôi mê đắm, bằng một cuộc tình ảo ảnh, chính là cô ấy. Người thiếu nữ hôn người yêu nồng nàn trong một sớm mai biển dịu êm xanh mướt mát,

vô hình ngoài làn da trắng, là lớp vỏ cô đơn dệt vô cùng khéo léo.

biển xanh đó nhìn tựa thiên đường,

nơi ấy, tôi mãi mãi không bao giờ chạm vào cô ấy được.
Những gì cô còn để lại, là mùi vị đơn côi của tình yêu, được tôi lưu giữ bằng trí tưởng tượng của mình.


Trừ tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung, tôi không đọc văn học Trung Quốc. Nhưng lại biết tên An Ni Bảo Bối, vì người con gái nọ trong những năm đầu của tuổi hoa niên đẹp đẽ, đã đem lòng yêu nỗi trống vắng và sự cô độc nồng nàn trong truyện của An Ni.

còn tôi, một thời đem lòng yêu tuổi trẻ của cô gái ấy.


3.

Chính thức (lại) bị block FB, và lần đầu không tìm cách khác vào. Cũng chả quan tâm nữa. Nếu cai nghiện FB thành công, mình sẽ chính thức đủ tư cách để viết cẩm nang how to be a total social reject. i hi hi hi.

blogspot có chức năng FB không có mà mình rất thích. đấy là tự thành follower của blog mình. FB hiện tại ko có chế độ tự add friend chính mình. Rất là bất cập.


Chúng tôi sợ những lần đi chơi cùng nhóm mà theo phong tục của Việt Nam chúng tôi phải đợi mọi người đứng lên mới về cùng nhau. Chúng tôi cảm thấy sắp bị điên khi mọi người đang chuẩn bị về rồi quyết định “hát nốt” vài bài, việc hát nốt ấy kéo dài đến gần nửa tiếng.

Chúng tôi không sợ nói dối, nếu việc nói dối có nghĩa chúng tôi được về sớm.

[...]

Khi học cấp 3 có thầy giáo yêu cầu lớp làm việc nhóm, chúng tôi tìm cách nhận những việc khó nhất, mang về tự làm. Đó là vì (a) chúng tôi không muốn mất thời gian cười duyên khi người chưa hiểu vấn đề phát biểu dài dòng (b) chúng tôi tự làm sẽ nhanh và chất lượng hơn.

Chúng tôi cảm thấy khó chịu khi phải giải thích những điều người ta nên tự hiểu.

Chúng tôi yêu thiên nhiên.

Chúng tôi không thích phát triển quan hệ với cấp trên bằng cách “đi nhậu”.

Chúng tôi thà cho tiền gấp đôi vào phong bì A4 hơn là mất thời gian đi nhậu với người lạ chưa biết có hợp với mình. (Nếu có hợp thì đi nhậu vì tình cảm, không phải vì quan hệ)

Nếu đến nhà cô hàng xóm để mượn tua vít, rồi thấy cô ấy bắt đầu xếp ghế và rót nước, chúng tôi nghĩ: “Chết rồi!”



[ Nguồn: Joe's Blog - Hội những người thích ở một mình ]


Mình đã nói là mình fan-gơ anh chàng này chưa?


4.



"..Phần kem bạc hà đã vơi gần hết, trước mặt tôi là cậu đang chăm chú vào cốc thủy tinh, tóc rũ xuống che đi cả mắt. Rất thương. Chúng tôi bây giờ, đều đã mười bảy tuổi. Bốn năm quen nhau. Kẻ vốn ngang tàng đang ngồi đối diện tôi, chỉ giữ được dáng vẻ này khi có món khoái khẩu, kem bạc hà lạnh kèm bánh quế, rắc sô cô la đắng vụn lên trên. Một chiều chợt thấy yên lòng khôn tả, và ở một quán kem trong thành phố, thế giới ngỡ như đã lụi tàn.


Từ tận đáy lòng mình, tôi chợt ước khoảnh khắc này đừng biến mất."




5.


tôi luôn tự hỏi, vì sao mình không còn yêu nữa. không còn ám ảnh với mối dây. khi cả hai người tôi lặng thầm ngưỡng mộ đó, một lên đường đến đất nước xa xăm, một trở nên bất cần khó bảo, tôi chợt thấy mối liên kết tự tạo này cần được cắt đứt đi.


và thế là thôi, ước mơ tạo dựng riêng một câu chuyện *tình* dành cho hai kẻ xa lạ vô tình quen biết kia cũng theo đó mà chấm dứt. thành người dưng nước lã là một chuyện thật không mấy khó khăn.


tôi vẫn thấy có lỗi mỗi lần mở ra file Word. như kẻ bội bạc đã uống cạn máng nước tình cảm rồi đá đi. những câu chữ thẳng tắp trên màn hình, những phân đoạn, những lời tựa đề, những chi tiết hư cấu đã ám ảnh tôi một thời cả vào trong mơ. nụ hôn vội trong đêm tối. bia. phóng xe bạt mạng. thuốc lá. gái. hoang đường. lạc lối. Vị heineken đọng trên môi khô ráp. chuyến đi Đà Lạt thiêu cháy tuổi trẻ giữa cái lạnh châm chích thịt da. Những câu từ tự viết, đã rơi nước mắt trong khi viết. Khi đó, vẫn chưa yêu bản thân nhiều như bây giờ.



Nhân vật chính 1 đã không còn đem trái cây vào lớp mỗi chiều, ngồi lén ăn vụng rồi kể chuyện ăn chơi tôi nghe nữa. Cả nhân vật chính 2 và tôi đều chẳng nhận ra nhau. Tôi đã rút vào thế giới nhỏ bé riêng của mình. Không tồn tại giao điểm. Phương trình vô nghĩa từ đây.



6.


Tự nhiên lại nhớ đến Đông Phương Bất Bại, vì luyện Quỳ Hoa bảo điển mà phải "dẫn đao tự cung". chẳng biết mộng hùng bá giang hồ cao rộng đến đâu, nhưng ắt hẳn cảm giác sau lúc dẫn đao tự cung phải bất lực lắm. Sau này thành ái nam ái nữ, trót tơ tưởng yêu Dương Liên Đình cũng chẳng mần ăn được gì, ngoài việc đem tấm chân tình trao nhầm chỗ, cuối cùng là chết thảm dưới tay Nhậm Ngã Hành.



Nếu không vì Quỳ Hoa bảo điển, hẳn cuộc đời Đông Phương Bất Bại đã khác đi. nếu không vì tình yêu vô vọng với Dương Liên Đình, hẳn chữ "Tình" trong giang hồ sẽ đỡ đi phần nào bạc nhược đắng cay.



Nhưng chí ít Đông Phương bất bại đã dám yêu, dám nói và dám hy sinh vì người mình yêu. sự chân thành và tha thiết đó, ngẫm trong giang hồ ít vị nào làm được. Giấc mơ bá chủ võ lâm còn dám gạt đi, cuối cùng chỉ muốn dành hết những điều tốt lành nhất cho Dương Liên Đình. Hiếm ai được thế. Hữu sứ Thiên Nhẫn giáo Đoạn Mộc Duệ vốn phận anh hùng, nhưng xét chuyện tình yêu, cũng thủ đoạn lừa dối Hoành ba tiên tử Hà Linh Phiêu của Nga My phái. Để kết cuộc là chẳng ai vui vẻ gì. Nàng bị chàng lừa lọc thì không nói làm gì, còn đằng này chàng đã không ngăn được tình cảm, thật ra cũng yêu nàng nhưng vì Kim quốc phải quên tình riêng. Suy ra cốt lõi vấn đề là yêu nhau hết, dưng rốt cuộc lại thành hận tình nhau. Trái ngang thế này chắc lúc chết cũng khó mà thanh thản. Chỉ mong dưới âm phủ đừng gặp lại nhau. Yêu nhau thì gặp sẽ mừng chết đi, hận nhau thì gặp cũng sướng (vì có dịp oánh cho nó tơi bời), nhưng vừa yêu vừa hận lại là chuyện khác. Kiểu như bi kịch chất lớp lớp tầng tầng, và không bao giờ có thể quay về như thưở ban đầu được. Đường nào cũng khó trăm bề.



Kêu cô Linh Phiêu cầm kiếm đâm thẳng anh Duệ để rửa thù đi thì chắc chắn cô nàng cũng chả sung sướng mấy. Tim ảnh mà ngừng đập thì tim cô cũng vỡ tan tành chứ ít gì. Kêu anh Duệ này giết cô Linh Phiêu đi thì trái đạo lý làm người quá thể, đã lợi dụng rồi, đã yêu rồi, giờ mà giết nữa thì thôi tự cầm vũ khí "dẫn đao tự cung" mình đi nghe còn có lý hơn. He he.



Ngày bé xem Tiếu Ngạo giang hồ, có hai cảnh tôi không quên được, dù rằng bây giờ nhắc lại thì mấy cảnh background của hai cảnh đó tôi chả nhớ khỉ gì. Cảnh thứ nhất là kinh điển không cần nói, khi Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh cùng hợp tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ, âm thanh du dương vọng vang mãi đời sau, ghi dấu chuyện tình đẹp như thơ của đôi uyên ương. Không nhớ diễn viên năm đó đóng Lệnh Hồ Xung là ai, nhưng anh ta đã làm rất tốt, hoá thân thành một lãng tử phong trần, đẹp trai, rất đỗi dịu dàng. Nếu nói mình mê trai từ nhỏ, thì Lệnh Hồ Xung là một trong những người đầu tiên.


Cảnh thứ hai bi đát hơn, ngậm ngùi hơn và dữ dội hơn. Đó là cảnh tiểu sư muội Nghi Lâm gần như quỳ xuống để rửa chân cho Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung đã ngăn lại, nhưng Nghi Lâm (bộ phim version năm đấy mình cũng rất thích cô diễn viên đóng Nghi Lâm), với giọng nói nhẹ nhàng và thái độ ân cần dịu dàng như bao lần, đã bảo, Hãy cho muội được hầu hạ Lệnh Hồ đại ca lần cuối. Không gian rất tĩnh mịch. Và phảng phất vị không lời của mối tình đơn phương.



Nghĩ rất buồn cười, thiên hạ hay ngâm nga, "Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở." Có lẽ là đúng thế thật, nhưng với riêng nàng Nghi Lâm, vẫn luôn cho rằng, cái "đẹp" trên hoàn toàn không cần thiết.


Đẹp ở chỗ nào, khi Lệnh Hồ Xung kết tóc se duyên với Nhậm Doanh Doanh, bên nhau phiêu du giang hồ, còn người con gái ngây thơ trong trẻo ấy, đêm đêm nước mắt vẫn rơi ướt Hằng Sơn, mãi mãi không quên được chàng lãng tử phái Hoa Sơn năm nào?


Nhưng nữ nhi tấm lòng như đoá hoa xuân, một khi đã yêu thì muôn đời vẫn thế. Kỷ Hiểu Phù đặt tên cho con gái là Dương Bất Hối, kiên quyết không chịu ra tay giết ma giáo Dương Tiêu theo lệnh của sư phụ. Cuối cùng nàng nhận lấy cái chết thảm thương, nhưng Dương Bất Hối vẫn sống như một minh chứng của cuộc tình vẹn nguyên.



Kim Dung không nói gì về Nghi Lâm ở đoạn kết. Nàng đi đâu, làm gì, còn yêu nữa không, chúng ta không thể nào biết được. Chỉ biết một điều, dù có đau đớn quạnh hiu thế nào đi nữa, chắc chắn Nghi Lâm, bằng tình yêu sáng như ngọc của nàng thiếu nữ, chưa bao giờ hối tiếc vì đã xuống núi Hằng Sơn.


Để gặp Lệnh Hồ Xung của Hoa Sơn, và để mối tình không được đáp lại khắc khoải vang trong lòng người đọc, lẫn người xem tận mãi sau này.



7.


"Lạc hoa tuỳ hữu ý

Lưu thuỷ tự vô tình."



Hoa rơi hữu ý




.


.


Nước chảy vô tình.











Monday, January 3, 2011

031111 11.33PM ~ Keep your head down!



MV Keep your head down

TVXQ/DBSK
Yunho and Changmin

Credit: @iAznSamManMV (from youTube)


damnit. i wish if i could shout it out loud. it has been a year.

THEY'RE BACK.


YEAH. THEY'RE BACK.



.

TRỜI ƠI TRỜI CÓ HIỂU NỖI LÒNG CON MỤ MÊ TRAI ĐẸP NÀY KHÔNG HẢ?

CÓ HIỂU KHÔNG?


Congratulations, Yunho, Changmin :") even though i'm not a cass. sincerely, with the deepest love i could ever give to stranger, congratulations and,

Welcome back :)



.


ĐẸP QUÁ. ĐẸP QUÁ. ĐẸP QUÁ TRỜI ƠI ĐẸP QUÁ. TRỜI Ạ ĐẸP QUÁ.

ngày mai sẽ edit sau. á á á á á á á

thiên đường mở cửa muộn quá, nhưng có còn hơn không :">



*run rẩy*

đi ngủ cái đã. A A A A A A A A A