Wednesday, April 27, 2011

[Detective Conan] My West, his East - HeiShin fanfic ♥ p.2

(credit @Elika12 on deviantart)

Story 3 & 4 updated ~ nói vậy chứ viết từ đợt trước rồi, hai tuần nay ko đụng vô được vì bài vở. Mặt mày mình thức khuya nổi mụn mắt thâm quầng gớm lắm rồi nên chả ham swatch gì nữa sất, thôi up fanfic cho nó đỡ mốc blog :))

Mình muốn viết GTOP quá. Seunghyun x Jiyong ý, trời ơi thích quá chừng đi àaaa :((

*

Written by Phương xD


Title: My West, his East 
Fandom: Detective Conan Case Closed 
Pairing: Heiji x Shinichi
Genre: General, mostly fluff. OOC.
Disclaimer: Trai đẹp thuộc về Gosho Aoyama, tôi là fangirl với tấm lòng chân chất :">


. MY WEST, HIS EAST .
- it's all about HeiShin -

( Story 3 - The Proof )


"Come home
Come home
'Coz I've been waiting for you
For so long
For so long..."

 (Come home - One Republic)


Shinichi không nhớ nổi họ đã bắt đầu từ đâu, và Hattori cũng thế. Khi Shinichi càm ràm về việc tại sao tủ lạnh nhà tôi chỉ toàn đồ ăn cậu thích, Hattori lập tức đáp trả rằng cả tủ truyện tranh phòng tôi bây giờ chỉ thấy mỗi tiểu thuyết Sherlock Holmes và CD nhạc hoà tấu đề tên cậu.

“Nhưng mà từ khi nào vậy Heiji?”

“Ai biết?”

Đó không phải một câu trả lời.

Shinichi thấy rõ ràng sự phi logic.

*

Hattori cũng thấy rõ ràng sự phi logic.

Vì thế, thám tử Osaka bắt đầu dò hỏi mọi người xung quanh. Trái lại với nỗ lực nhân danh công lý đi tìm logic, những câu trả lời Hattori nhận lại đều chẳng giúp ích được gì. Kazuha mắt sáng rỡ hồ hởi hỏi rằng bộ cậu đang tính viết tự truyện yaoi hả, sau đó kéo cả hội fangirl trong trường bám theo Hattori để lấy thông tin. Hakuba lảm nhảm về mấy loại tình yêu tình báo vớ vẩn cậu ta bị nhiễm từ phim thần tượng truyền hình, còn đám đàn em trong câu lạc bộ Kendo phản ứng chả khác gì Kazuha hội. Gọi cho Shinichi, Hattori nghe tiếng thám tử Tokyo ngao ngán qua điện thoại. Ai cũng bảo không nhớ vì lâu lắm rồi chẳng có dịp đi chung với tớ. Giờ phải làm thế nào đây?

Hattori nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng, “Chuyện thời điểm thì có gì quan trọng?”

“Với tớ thì có, Heiji.”

“Kudou, tớ tưởng tụi mình đã…”

Bên kia đầu dây đột ngột cắt ngang, “Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta đã dành quá nhiều thời gian cho nhau, Heiji. Quá nhiều. Cậu không cảm thấy rằng điều đó là bất thường sao?”

Hattori im lặng.

*

“Nó giống như là bằng chứng vậy.”

Shinichi chợt bâng quơ khi cả hai đang đứng chờ tàu điện. Hattori gỡ headphone khỏi tai, từ từ cúi xuống cho đến lúc chạm mặt thám tử phía Đông, và nghe được cả sự ngập ngừng trong giọng nói của người đối diện,

“Cậu cần nó để buộc tội hung thủ, để chứng minh suy luận đặt ra, để…”

“Để xác định xem tình cảm của mình có thật sự đúng không?”

Shinichi không đáp, và khoảng lặng ngắn ngủi sau đó nhanh chóng bị lấp đầy bởi chuyến tàu đang vào ga. Cậu nhác thấy khoé môi Hattori hơi mỉm cười trước khi anh chàng da ngăm gỡ nón ra và đội lên cho Shinichi vừa lúc dòng người trên tàu đổ xuống. Giữa âm thanh hỗn tạp là tiếng Hattori thì thầm.

“Nếu tìm ra bằng chứng nhớ báo cho tớ biết.”

Cả mùa hè năm đó, Hattori không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Shinichi.


*

Những ai biết chuyện đều hết lời khuyên nhủ, sao không thử đi tìm cậu ấy, một tấm vé tới Tokyo thì mất gì nào? Hattori ngồi nghe từ đầu đến cuối, chỉ là không thực hiện theo. Chẳng ai hiểu được Shinichi bằng cậu. Mất kha khá công sức để Hattori lấp kín thời gian biểu của mình, cũng như nhận ra cậu và kẻ phía Đông kia đã ở cạnh nhau nhiều hơn họ nghĩ. Lịch tập kiếm đạo cùng với hồ sơ các vụ án hình sự liên tiếp khiến Hattori bận rộn cả cuối tuần, nhưng mỗi đêm trở về nhà, thám tử Osaka bắt đầu nghe những CD Shinichi để lại, đọc những cuốn tiểu thuyết Kudou-kun ưa thích, và vẫn tiếp tục việc pha trà vào ấm sáng sáng chủ nhật như Shinichi đã từng.

Tất cả những điều đó đều được làm với mục đích duy nhất, Hattori không muốn mình quên dần đi Shinichi.

Bốn tháng mười ngày kể từ lúc ở trạm chờ tàu điện, Hattori đã sơn lại phòng, vẽ tường theo style graffiti, lắp cửa sổ mới, mua một tủ gỗ khác đựng truyện tranh. Duy chỉ có bộ CD hoà tấu và chồng sách ghi tên Kudou là được giữ nguyên vị trí, cùng với chiếc ấm nhôm đã cũ trên bàn.

Vẫn không có cú điện thoại nào ở Beika gọi đến.

*

Tháng chín, Hattori đem về một cuốn lịch mỏng hơn thường lệ bởi hai phần ba thời gian của năm đã đi qua, và đặt nó ngay trước bàn đọc sách.

Tháng mười, cậu mua chiếc chuông gió nhỏ về từ cửa hàng đồng giá và treo trước hiên nhà.

Từ ngày Shinichi đi, Hattori lại để tâm đến thời gian hơn hết thảy.

*
Nếu bạn không đam mê nghề thám tử, bạn sẽ không bao giờ biết được cảm giác khi phá án thành công.

Hattori nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh vào một chiều nắng tháng mười đã tắt. Bên trong là trang tạp chí màu được cắt ra ngay ngắn, kèm theo mảnh giấy viết tay. Thám tử Osaka bỗng thấy mắt cay cay khi nhìn vô nét chữ thân quen với vỏn vẹn hai từ duy nhất,

Case closed.

Trên trang báo là bài phỏng vấn thám tử lừng danh Hattori Heiji trong số đặc biệt ra cuối tháng, được nhân vật chính mở đầu bằng một lời thú nhận rất lạ kỳ.

“Tôi mất nhiều ngày để nhận ra mình pha trà xanh dở tệ.

Không người trẻ nào thích bị ràng buộc cả, nhưng có những việc bạn khó mà dựa vào bản thân. Đó là lý do chúng ta luôn cần một ai đó khác.”

*

Áo phông trắng khoác đen, quần jeans và ba-lô vải cùng headphone trên tai. Cậu ấy mặc giống hệt ngày rời đi, chiếc nón che khuất mắt cũng được đội giống hệt cách cậu đã làm hôm đó. Từ dòng người đi về phía cậu, cậu ấy gọi tên bằng giọng hơi khàn.

“Heiji.”

Ở khoảng cách gần cậu thấy, chiếc nón mới toanh dạo trước của mình đã bạc màu đi. Và cũng như chiếc ấm trà nhôm, cậu biết mình không phải là người duy nhất nhớ.

*
Khi Shinichi càm ràm về việc tại sao tủ bếp nhà Hattori chẳng có gì ăn ngoài trà đóng gói, thám tử phía Tây chỉ nhún vai cười.

Đó là lý do chúng ta luôn cần một ai đó khác.


The Proof - End. 


( Story 4 - Come home )


Nếu bạn hỏi Kudou Shinichi rằng cậu thích nhất điều gì ở Osaka, chắc chắn thám tử phía Đông sẽ kể vanh vách cả ngày không hết. Từ tiệm bánh khuất trong ngõ hẻm đến khu shop săn hàng độc hitech, từ chỗ cho thuê truyện giá cực rẻ đến món trà đặc sản nóng vỉa hè chỉ bán về đêm hay cuộc so tài bowling thú vị tối thứ sáu hàng tuần. Cậu ta sẽ kể cho bạn nghe về những đêm thứ bảy tụ lại xem tường thuật trực tiếp giải Ngoại hạng Anh ở quán quen của fan bóng đá, về địa điểm câu cá mới khám phá ra, về món thịt nướng thơm ngon nóng hổi của bà cụ cạnh trường tiểu học và vô vàn thứ khác khiến bạn bất ngờ.

Nhưng nếu bạn hỏi Hattori Heiji vì sao Tokyo hấp dẫn, trăm lần như một cậu ta sẽ nhún vai rồi bảo rằng tôi không biết. Nếu bạn tiếp tục thắc mắc cậu ta thường đi đâu trong những chuyến đến thăm Tokyo hàng tháng, Hattori sẽ trả lời tôi không biết lần thứ hai. Nếu bạn nói về quán bar mới mở cho giới trẻ đang rất nổi ở khu trung tâm Tokyo, Hattori sẽ tưởng bạn đang kể chuyện ở Kyoto hay nơi nào đó khác.

Bạn không hiểu nổi, còn Shinichi nghe thấy chỉ cười. Có những điều cậu con trai nhà Kudou giữ cho riêng mình, như việc cậu và Hattori thường lui đến quán mì khu Beika. Shinichi luôn hỏi, Ê Heiji, ăn mì xong muốn đi đâu không? Café, bowling hay đá banh gì đó? Và trăm lần như một, sẽ nghe chất giọng Kansai đặc trưng của Hattori bên tai,

“Mình về nhà thôi.”

Như sợ Shinichi chưa nghe thấy, cậu ta lặp lại thêm lần nữa,

Tụi mình về nhà thôi, Kudou.

Với thám tử phía Đông, đây mới chính là Osaka-cậu-yêu-thích-nhất.


Come home - End.

*P.S: Sau khi nghe lại Come home thì thấy lyric nó hợp với 1shot The Proof hơn (: hơi ngược đời nhỉ -_- 

No comments:

Post a Comment