Thursday, February 24, 2011

Soi gương.





1. Đeo kính cận vào, nhìn lom lom vô gương, nhiều khi thấy mình rất xấu. Chả biết do nhìn gần, do gương xấu, do đèn dỏm hay do mình xấu thật. Má má hay bảo cái gì xấu nhất của ba với mẹ nằm hết ở con. Nhiều khi ngẫm lại cũng không có sai gì hết.

Mình thấy xấu là chuyện bình thường. Cả thế giới này ai mà chả xấu. Vì tiêu chuẩn đẹp là do mỗi người tự đặt ra, nên một người nào đó sẽ luôn luôn xấu trong mắt một người nào đó. Nên xấu là vô cùng bình thường.

Mỗi cái mình hay tự thấy mình đẹp. Hề hề, bi kịch chưa?


2. Bữa đọc báo thấy cái tin họp hội thảo chuyên gia blah blah đến 25 tháng 2 này mới thống nhất phương cách đưa cụ Rùa Hồ Gươm lên bờ chữa trị. Bữa đó là chưa tới ngày 20.

Bởi mới nói làm người nổi tiếng vô cùng khó, là vật quý hiếm còn khó hơn. Vì nổi tiếng nên không phải một hai là được, cái gì cũng phải có quy trình kỹ càng, rõ ràng, vì lỡ đâu nhắm mắt nhắm mũi kéo cụ Rùa lên mà sơ suất gì thì toi à. Ý kiến đưa ra phải được đánh giá, thảo luận, sửa đổi với sự tham gia của chuyên gia trong nước lẫn ngoài nước. Vì cụ Rùa là động vật quý của cả giới sinh vật, nghĩa là mang tầm quốc tế, nghĩa là việc cứu chữa cho cụ cũng mang tầm quốc tế. Mà đã mang tầm quốc tế thì không lẽ người mình tự quyết định? Như thế là sai quy trình. Mà vấn đề tầm cỡ thế này không được phép sai.

Mạn phép được trích dẫn một đoạn đăng trên blog Nguyễn Quang Lập, tựa đề "Báo cáo gửi cụ Rùa". Toàn entry xem ở đây .

"Mấy chục lần cụ ngoi lên mặt hồ để cầu cứu, hình như cụ muốn được đưa lên bờ để chữa trị. Cấp trên của cháu, các giáo sư tiến sĩ, giáo sư đầu ngành rất thấu hiểu lòng cụ. Nhưng đây lại là một vấn đề lớn, đòi hỏi phải có nhiều hội thảo, hội nghị quốc tế. Đưa lên để làm gì, đưa lên như thế nào, đưa lên bao nhiêu lâu, đưa lên thời điểm nào.. là những đề tài nghiên cứu rất chi là khoa học, cần có nhiều thời gian, rất nhiều thời gian.

Vì vậy cháu viết báo cáo này để cụ biết rõ tình hình là… rất tình hình, mong cụ hết sức phấn khởi tin tưởng, yên tâm chờ… chết!"



3. Mình đã chính thức bỏ được Facebook aka FB aka mạng xã hội phổ biến của rất nhiều người. Điều này làm mình thích thú, nhẹ nhõm và cô lập hơn. Vì không phải ai cũng cai được FB.

Mình cai được là nhờ hai điều. Một là do mạng VNN nhà mình rởm. Hai là do ba má mình không đi đổi nhà cung cấp internet nên nhờ thế mạng rởm nhà mình tới giờ vẫn không tài nào login được FB dù đã thử đủ cách.

Ai muốn cai FB thì xài mạng VNN đi.


4. Tự nhiên muốn học kẻ mắt đánh phấn mắt ghê, mà lười kinh khủng ấy.

Nhìn set Urban Decay với mấy quả mascara chưa xài mà tiếc quá. Thích cả kẻ mắt nữa. Thôi để spring break học tà tà vậy ;___;


5. Lại nói chuyện FB, bạn hỏi sao không lên update thông tin đi, nhiều lắm.

Mình tự thấy mình chẳng cần gì. Chuyện của người dưng ai kể thì hóng thôi. .________.



6. Nhân dịp giá đô tăng vèo vèo (khiến mình ko dám vung tay mua son như trước), đồng usd khan hiếm, cây xăng găm hàng, người dân không có dầu bơm máy tưới cà phê hoặc cho tàu cá ra khơi, đồng tiền mất giá, tự nhiên mình nhớ tới chuyện mình hồi xưa. Mấy năm trời đách mở mồm liên lạc được với nhau nhưng vẫn sướt mướt khăng khăng tình cảm không thay đổi và sẽ đợi về. Kết cuộc là mối quan hệ đó vẫn sụp đổ hoàn toàn nhanh chóng. Vì sao? Vì mình cứ mạnh mồm hứa liều, Về đi, tụi mình đi chơi, về đi, tui nhớ lắm. Sự thật là mình không làm được. Nhưng lời nói thì không mất tiền mua.


Thật sự thì, ngó mãi vào quá khứ và lạc quan thì không gọi là tin tưởng. Mà là hoang tưởng.

Hoang tưởng thì khó mà đi lên.



7. Nếu soi vào gương mà thấy mình quá xấu, mình có xu hướng đi tìm cái gương khác mà soi.

Hoặc là thay đèn, hoặc gỡ kính cận ra.

Tuyệt nhiên không đụng chạm đến những gì nguyên thuỷ.



hà hà.

cái này chỉ nên áp dụng với mấy nàng tự thấy mình xấu và chỉ áp dụng trong trường hợp soi gương kiểm định nhan sắc thôi.

nếu việc gì cũng đi tìm gương khác soi thì chết.

2 comments: