Thursday, February 10, 2011

nhân dịp (phải) thức khuya,




Tôi, dù thực lòng không muốn, vẫn sở hữu một phần tính cách thuộc về số đông. Của thiên hạ ngoài kia mà tôi đôi lúc hững hờ đôi lúc nhìn bằng nửa mắt. Chân thành mà nói, tôi thuộc loại ưa ganh tỵ, đố kỵ khá cao, đặc biệt mồm nói khác mà đầu nghĩ hoàn toàn khác.


Sự đối lập này thỉnh thoảng cho tôi cơ hội tự thương cảm lấy bản thân.


Ngoài ra, phần còn lại là tự thương hại cuộc đời (và nhân gian) rộn rã.

* * *

Tôi chưa bao giờ ngừng thích da trắng. Da trắng mịn, sáng bừng gương mặt người thiếu nữ, trong trẻo như mây và dịu dàng như mùa thu êm ái. Da trắng có khuyết điểm với tôi vẫn đáng mơ ước hơn da mịn khoẻ ngăm đen. Có thể trái với khoa học dưỡng da, nhưng ý thích tôi là thế.


Mồm cứ luôn dè bỉu không cần trắng, có đêm nhìn lại hàng ngày vẫn tích cực bôi trét hết essence lại tới kem chống nắng, rồi scrub, mask, hằng hà sa số thứ trên đời. Vui phát điên lên khi soi gương thấy da sáng lên một ít. Nhiều lúc rất muốn bỏ mẹ cái thói vớ vẩn này đi.


Sau nhiều lần vẫn thích thú mua về skin care dưỡng trắng. Coi như công cốc.

Nhắc mới nhớ, mấy ngày rồi phơi nắng nên chắc đang đen đi.


* * *

Thường ngồi cắc cớ, việc đếch gì phải khổ thân vì trai? Phải hẹn hò thay vì ăn ngủ cho sung sướng? Đếch gì phải tương tư yêu đương, hay ho gì trò ngồi công viên lề đường tâm sự cho muỗi đốt sưng mông, vui vẻ gì cái màn chen chúc chật chội nắm tay nhau ra đường hoa ngửi mùi người? Kỳ lạ lắm, kỳ dị lắm. Tào lao lắm.


Hai ba năm trước, tôi từng chen đổ mồ hôi đi dài khắp đường hoa, băng qua nhà hát, nói dối gia đình, chỉ để cho ba mươi phút không gì cả. Tất cả chỉ để ngồi sau xe một người đàn ông, ôm, và nghe đi nghe lại cái câu chim lợn, Thương anh khổ lắm.

Giờ nhìn lại thấy mình ngu hơn bò thật, nhưng vào thời điểm đó ngoài niềm vui be bé thì có nghĩ gì nữa đâu.


* * *



Gia đình không thích tôi make-up. Không ý kiến, nhưng việc đánh phấn luôn phải thực hiện như thể ninja đi ám sát mục tiêu. Nếu xui xẻo vào lúc bố mẹ có mặt trên phòng, thông thường chấp nhận ra ngoài mặt mộc. Mặt mộc xấu bỏ xừ, nhưng thà xấu còn hơn nghe ca cẩm.


Tôi cũng không thích make up mấy, nên hoàn toàn xa lạ với kẻ mắt, đánh phấn mắt hoặc highlight. Nhưng ra đường tuyệt nhiên không bao giờ ưa mặt mộc. Che phủ ít hay nhiều không phải là vấn đề to tát, cái chính nằm ở việc phải có cái gì đó phủ lên.



Hồi bé, tôi không nghĩ người ta có thể làm việc mình không hoàn toàn thích dễ dàng như thế. Dễ hơn nhiều so với làm được điều mình thích. Dần dà đã thành thói quen.


* * *

Ngoài gia đình, bản thân và một số ít người không thể nào từ bỏ,



tôi thấy không cần thiết phải cố gắng tạo dựng bất kỳ một mối quan hệ gần gũi mật thiết nào thêm nữa.


Điều này tôi thích,

và tới giờ vẫn khá dễ dàng.


01:09 AM 10.02.2011

(sáng đi học rồi, đờ =o=)

No comments:

Post a Comment