Wednesday, December 22, 2010

[Detective Conan] Ga cuối - HeiShin fanfiction. (5,6,7.)




Disclaimer
: Nhân vật thuộc quyền sở hữu của Gosho Aoyama ' '
Fandom: Detective Conan ~ Pairing: H. Heiji x K. Shinichi
Category: OOC | Romance | Sad | Shounen-ai
Summary:

Rồi có một chuyến tàu qua, vĩnh viễn chẳng bao giờ trở lại...

Này cậu, cổ tích không có thật.
Đừng lo, mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi mà.
///

"Shinichi này, hè năm sau cùng đến Chigasaki nhé?" ...

Part 1-2-3-4: Here

Part 8-9 


g
a. c u i

5. Người ta đưa tiễn Hattori vào lòng đất một sớm tháng ba, nền trời trong veo như nước mắt. Bên nơi hạ huyệt đầy hoa trắng thả rơi, Shinichi đứng chôn chân, vòng tay ôm lấy người cậu ta yêu nhất.


Kazuha à, nỗi đau của chúng ta có giống nhau không?


*

Sau đám tang, Shinichi trở về Tokyo. Sáng sáng đến trường đại học, chiều ghé qua thư viện, tối lên mạng hoàn thành project, thứ năm tạt ngang nhà sách mua truyện trinh thám, cuối tuần đi chơi với Ran. Thanh tra Megune vẫn xem cậu là trợ lý phá án đắc lực nhất, tên tuổi thám tử lừng danh Kudou không hề giảm nhiệt. Cuộc sống giữa lòng Nhật Bản tiếp tục diễn ra, bình thường như trước giờ vẫn thế.


Hai mươi tuổi, và vĩnh viễn chẳng còn Hattori Heiji.

Tận đáy lòng mình, Shinichi chưa bao giờ tin có lúc những ngày tháng này lại đến.


*


Cậu nhận được bưu phẩm từ London giữa sáng tháng năm. Người gửi là Saguru Hakuba, ấn bản Sherlock Holmes toàn tập còn thơm mùi mực. Kèm theo cánh thiệp nhỏ, trên đó mấy dòng chữ viết vội của thám tử tóc vàng.



“Chúc mừng sinh nhật, Kudou.

Quà của tôi chỉ có mảnh giấy này và tiền cước phí gửi từ Anh sang Nhật, của ít lòng nhiều, đừng bảo tôi keo, oan lắm. Còn cuốn sách là quà của Hattori-kun. Ba tháng trước, cậu ta có gọi sang London nhờ tôi đến nhận sách và gửi về giúp cho kịp sinh nhật cậu. Nếu cậu muốn biết cậu ta order từ đời nào thì tôi cũng không biết đâu. ‘__’

Nhưng cậu thật là người may mắn đấy, bởi cả thế giới chỉ có ba mươi quyển được xuất bản thôi. Và cậu ta thì đã chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ cho cậu từ lâu lắm.

Happy your 20th. À, đừng quên lời tôi dặn nhé. Đừng khóc, vì hôm nay là sinh nhật cậu :)”


Đừng khóc.

Nhưng Shinichi đã không làm theo. Từ khóe mắt tưởng rằng đã quên, xuống dọc hai bên gò má, qua cổ và rơi xuống trang bìa mới cứng.

Đừng khóc.

Cậu không hề đọc nổi phần sau tấm thiệp. Khi cái tên “Hattori-kun” được nhắc đến, nước mắt đã vội rơi. Loang trên màu xanh đen bìa sách, thấm ướt cổ tay Shinichi. Hai tháng sau cái chết của người thám tử tài hoa Osaka, nỗi đau đã vụt khỏi tầm kiểm soát. Sinh nhật hai mươi hôm ấy, mưa giăng trắng xóa cả thành phố phương Đông.

Chính là lúc Kudou Shinichi nhận ra, người chết có thể ra đi nhưng không thể quay về được nữa. Mùa xuân năm nay đã trôi qua, khi Hattori nhận vé tàu từ tay Thần Chết, khởi hành ở ga đi trên tuyến đường Tây Nam nghiệt ngã. Hết thật rồi, từ giây phút ấy. Mọi thứ hết rồi, nghe rõ chưa?

“Heiji!”

Shinichi gào lên.

“Giỏi thì ra mặt ngay đi!”

Đáp lại cậu chỉ là không gian lặng thinh, giờ đã vắng mùi bánh hương chanh lúc hai giờ sáng.

“Hattori Heiji!”

“Đừng có chơi trò giấu mặt với tôi nữa, đồ điên!”

“Nghe không, Hattori Heiji!!”


Shinichi này, hè năm sau đến Chigasaki nhé.

Hè năm sau,


đến Chigasaki...


Cậu ta chết rồi, nghe rõ chưa?



6. Ngày giỗ đầu của Hattori, mọi người dường như đều đã bình tâm lại. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, vừa đủ để vùi lấp phần nào đau thương vào góc lòng và sống tiếp với con đường dài phía trước. Kazuha mặc váy trắng, ngồi tiếp chuyện với bạn bè cũ ngày xưa của họ. Mái tóc dài đã cắt ngắn lên, trông cô đằm thắm và chín chắn hơn nhiều.


Shinichi bước lên từng bậc cầu thang cũ, nơi căn phòng trên gác giờ chỉ còn là kỷ vật của người quá cố. Cửa sổ mở toang ra con đường dài sau nhà Hattori. Hai hàng cây anh đào đã nở hoa, thấp thoáng cánh hồng lả lướt theo cơn gió mát. Phía trên cao, bầu trời loang loáng sắc xanh hòa cùng những cụm mây bay ngang vẽ thành đường kẻ trắng kéo dài vô tận. Shinichi nghiêng đầu soi mình vào nền trời tựa mảnh gương, tuyệt nhiên chẳng thể thấy hình bóng của Hattori Heiji trong đó.


Cậu đứng bên khung cửa rất lâu, cho đến khi Ran khẽ gọi từ đằng sau, Shinichi à, ta về thôi, không sẽ trễ tàu mất. Cậu nắm nhẹ tay Ran, bất chợt nhận ra tay mình đã lạnh tự khi nào. Sự lạnh lẽo chẳng mấy dễ chịu đó khiến Shinichi nhớ đến bàn tay của Hattori.

Có vết chai đặc trưng của dân tập kiếm đạo, và có mùi hương ấm áp ưa siết chặt lấy mười ngón tay của Shinichi mỗi lần họ xuống sân ga. Hơi ấm của động chạm dịu dàng ngày ấy giờ cứ hoài vương vấn những kẽ tay, nơi mà giờ đây đôi tay họ chẳng thể nào đan vào nhau nữa.

Shinichi cứ ngỡ chỉ cần một năm là đủ, nhưng thật ra cậu đã sai.

*


Hai mươi bốn tuổi, Shinichi trở thành thám tử xuất sắc nhất Nhật Bản. Ran Mouri nối nghiệp mẹ làm luật sư, sau vụ đầu tiên thắng lớn ở Kyoto đang từng bước khẳng định tài năng của mình. Kazuha cũng có khởi đầu thuận lợi ở vị trí PR trong một tập đoàn nổi tiếng, nghe đâu có anh chủ quán café cạnh công ty trưa nào cũng đợi người đẹp qua dùng bữa, mặc dù Kazuha luôn gọi anh ta là “ông già khó ưa”. Kể chuyện với Shinichi, Ran mỉm cười, Nhưng Kazuha-chan xem chừng đang sống rất ổn. Mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt đẹp, anh à.

Rồi cô hạ giọng thật nhỏ, Anh cũng không được thua cô ấy đâu.

Shinichi ngừng khuấy cốc cappuchino, quay sang bạn gái. Em vừa bảo gì anh hả?

Nhưng Ran chỉ lắc đầu.

||



C
uộc sống không ngừng lại. Bản chất của nó là tiếp diễn, tiếp diễn đi đến tận cùng. Như một chuyến tàu không sân ga, mỗi hành khách đều có chỗ ngồi nhất định, còn tàu sẽ lăn bánh mãi trên đường ray thiếu điểm dừng. Không đổi trạm, không chờ tàu khác, và mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình.


Ba năm sau đó, họ nhận được thiệp hồng của Kazuha. Chú rể dĩ nhiên không ai khác ngoài kẻ cả chục lần bị khách hàng ‘vô tình’ làm đổ café nóng vào áo mình mà vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc. Lễ cưới rất đông người đến dự, có cả bố mẹ Hattori. Kazuha cười rạng rỡ, tà váy trắng sáng lên dưới nắng tháng hai, từng cử chỉ nét mặt đều toát lên niềm hạnh phúc. Khi đi qua từng bàn tiệc uống rượu mừng, ánh mắt cô chợt dừng lại ở Shinichi rất lâu. Cậu cười, cùng Ran nâng ly chúc mừng Kazuha trong tiếng nhạc rộn rã. Kazuha định nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng cô chỉ gửi một cái chạm rất khẽ lên vai Shinichi.


Hattori ngày xưa có lần từng nói với Shinichi, Bọn con gái đánh hơi ghê gớm lắm, chả có gì là không biết đâu.

*


Đám cưới Kazuha qua chừng dăm tuần, ông bà Kudou bất ngờ đáp máy bay về Nhật Bản. Mau chóng kết hôn đi Shinichi, đó là điều Yukiko nói. Hai bảy tới nơi rồi, đừng để con bé Ran phải chờ nữa. Con gái có thì, chẳng hiểu con nghĩ gì mà chần chừ đến tận giờ này chưa cưới.

Toyama cũng đã lấy chồng rồi, bà thêm vào, Bảy năm trước Hattori kun mất, con với cậu ấy là chỗ bạn bè thân thiết nên việc con muốn lo cho bạn gái Hattori, bố mẹ không phản đối. Giờ Toyama quên chuyện cũ, ổn định được cuộc sống mới rồi, con còn đợi gì nữa?


Còn đợi điều gì được nữa?

Shinichi ngồi trên băng ghế đã cũ, lặng lẽ gật đầu. Những gì mẹ cậu nói hoàn toàn đúng. Hai mươi bảy tuổi, một người đàn ông cần phải lo toan chuyện tổ ấm riêng của mình. Ngay cả khi phải vĩnh viễn xóa bỏ đi mùi bánh chanh giữa đêm về sáng, hoặc để một đêm tuyết trắng rất xa lại sau lưng.


Bố mẹ Shinichi rời khỏi Tokyo ngay khuya đó, để kịp chuyến bay tới Hokkaido. Cậu thả mình xuống sofa, lớp đệm giờ không còn êm mấy nữa. Hattori ấy, ngày trước rất hay ngủ quên ở đây. Khi ngủ say, cậu ta hay co tròn người lại, môi cong lên nhìn hệt như con nít. Shinichi thường quẳng cho cậu ta cái chăn rồi vào phòng ngủ, để rồi sáng hôm sau thức dậy với Hattori ngồi bên mép giường mình, trong tay là cuốn truyện tranh, trên mặt là nụ cười tít mắt, từ ngoài phòng khách đã nghe mùi thơm nóng sốt của bữa điểm tâm cậu ta mua về. Chuỗi hình ảnh quen thuộc ấy đã khắc lên từng góc tế bào trí nhớ, ở những tháng năm đẹp nhất đời người. Và bây giờ, tất cả đều cho rằng Shinichi phải vứt chúng đi.


Không đến mức buồn đau, nhưng có cần phải phũ phàng như thế?


7.
“Logic mà nói, bọn này chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ đi hay cái gì điên rồ tương tự như thế cả. Vốn dĩ ban đầu là đối thủ, qua vài vụ thì thành bạn bè. Ừ, rồi vậy, rồi vậy..”

“So với 20 năm ngắn ngủi của cậu ta thì tôi có mặt chỉ một phần năm thời gian. Không đáng kể là mấy. Bọn tôi thừa tỉnh táo để biết mình là ai, nên đi đến giới hạn nào, nên nghĩ gì và không nên nghĩ gì. Với tụi này, yêu đồng nghĩa với giết nhau. Đúng rồi. Như hung thủ đâm nạn nhân đến chết ấy. Cậu ta không có dao, nhưng có nhiều cái nguy hiểm hơn nhiều.”

“Bề ngoài tuy thế nhưng cậu ta hiểu hết, hiểu hết đấy, chẳng chừa ai cái gì đâu, tên đó tham lam lắm. Lại lì lợm ngoan cố, nếu nói không lại càng làm. Nên cậu thấy đấy, tôi đã tránh tối đa bảo “không” rồi.”

“Tôi không bảo không được nắm tay dẫn xuống nhà ga, tôi không nói không được phát biểu linh tinh về tôi trên báo chí, cũng chả nói không được tự nhiên ôm ấp tôi kiểu đó, càng không nói kiểu Heiji, đừng để tớ lại một mình như cô bạn gái Kazuha của cậu ta..”

“Vậy mà cuối cùng cũng chẳng xem tôi ra cái khỉ khô gì. Tôi có nói cậu ta chết đâu? Sao lại phải làm thế? Cậu ta muốn gì sao không nói thẳng với tôi đi? Năm lần bảy lượt tôi nhịn đến vậy rồi, cậu ta muốn gì, tôi thực sự không hiểu nổi..”

“Đừng nói gì hết, Hakuba à. Tôi nói đừng nói nghĩa là đừng nói.”

“Cậu khác Hattori thật, biết điều hơn nhiều. Tôi mà kêu Hattori đừng nói, cậu ta sẽ nói liên tục hai ba giờ đồng hồ ấy chứ. Rồi chở tôi đi vòng vòng, cuối cùng kết luận, Shinichi, không được buồn à nha. Mà tôi làm gì buồn. Tên đó không biết mà nói nhiều lắm..”

“Đừng có nhìn tôi như vậy nữa, Hakuba. Gì chứ? Ờ thì có hơi chán thôi. Gì nữa đây? Được rồi, tôi có buồn thật. Được chưa? Dẹp bản mặt thương hại sến súa của cậu đi Hakuba. Có phải xem phim tình cảm đâu, thôi nào Hakuba, tôi đá mông cậu bây giờ.”

“Ran ấy à? Vẫn khỏe. Dạo này cô ấy thành công mấy vụ lớn ở Tokyo, lên báo xem chừng nhiều hơn cả tôi. Haha. Mai tôi bay về, ngày mốt đi lấy nhẫn cưới, đặt rồi. Chắc cuối tháng sau đám cưới đó, chứ tháng này cả hai đứa đều lu bu công việc quá.”

“Đợt đi London này của tôi đấy hả? Không. Ran không biết. Tôi bảo có vụ án cần đi vắng mấy hôm. Ừ. Tính Ran xưa nay vẫn thế mà. Tôi yêu cô ấy nhất cũng ở điểm đó. Cậu chắc chắn phải về dự đó nhé. Dời công tác sang sớm mấy ngày đi, tôi dẫn cậu tới thăm Heiji nữa.”

“Cậu hỏi cái gì? Có hạnh phúc thật không hử? Tôi ấy à? Sao lại không? Cưới được cô bạn gái từ thưở nhỏ, công việc nhà cửa đầy đủ ổn định, còn ai hạnh phúc hơn tôi được?”

“Lấy nốt mấy chai bia trong tủ lạnh ra đi. Cụng ly nào đồng nghiệp.”

“London mùa này ấm nhỉ. Dễ chịu thật, chẳng bù với hồi đông cậu rủ Hattori với tôi sang. Tôi còn nhớ cứ đêm đêm là rét run. Năm ấy bọn mình mới mười tám nhỉ, tuổi trẻ phóng khoáng tự do thật đấy. Cả cậu, tôi và Heiji nữa..”

“Cái áo khoác xám rách túi bên phải đó hả? Trời đất, cậu còn giữ tới bây giờ sao Hakuba? Không phải của tôi đâu, của tên thám tử miền Tây cậu ghét cay ghét đắng kia kìa. Hattori sợ tôi lạnh, cứ ép tôi mặc. Cậu ta lải nhải nhiều quá, tôi mặc quách cho đỡ nhức tai.”

“Ừ, cậu cứ để lại đi, tôi cần nó làm gì. Hattori ngày xưa ưa lo chuyện bao đồng lắm. Bản thân không lo, cứ lo cho người dưng. Làm như tôi là con nít không bằng..”

“Chết, ba giờ sáng rồi à? Ngồi nói nãy giờ quên béng, thôi vào ngủ, mai chín giờ phải bay rồi. Ngủ ngon nhé Hakuba, với lại cảm ơn cậu vì bữa tối.“

“À, Hakuba...”

“Tôi với Ran sẽ là một gia đình hạnh phúc, nhỉ?”

“Ừ. Tôi biết mà.”

“Heiji chết bảy năm trước rồi, chuyện đó ai chẳng biết…”

"..."

“Quên mất, mà bộ drap màu xanh lam với tấm chăn Mickey mà Hattori thích mê hồi đó giờ nhà cậu còn giữ không?”

“Cho tôi mượn nhé. Không, không có gì đâu, tại tôi dị ứng màu drap này. Rồi rồi, thanks.”

“Khoan đã Hakuba, còn cái gối lúc đó Hattori nằm, sẵn tiện đưa tôi mượn luôn ha?”


“Cần, tôi cần nhiều lắm chứ..”




[end of 5.6.7.
to be cont.]

No comments:

Post a Comment