Tuesday, October 12, 2010

Bài hát cho em, giờ đã hát cho mọi người.. (*)









*by
Phương Hoàng on Friday, 13 November 2009 at 20:26

Repost to
u n b o x by Saturday, 13 November 2010 at 00:12

hehe hôm nay 13/11 mình repost bài này từ note FB mình. Đúng một năm rồi, ghê thật :P



...Bài hát bâng khuâng, bài hát mang bao kỷ niệm
Tháng ngày đã qua.


Tôi có một sở thích khá là tiểu thuyết ba xu. Đó là được nghe người con trai mình thích hát tặng cho mình.

.

Nào, đừng cười. Ấy chẳng phải là hình ảnh lãng mạn cổ điển được đưa vào bao nhiêu văn chương, từ truyện cái thưở mà ba mẹ tôi còn yêu nhau theo kiểu dẫn nhau đi ăn ốc ở hồ Con Rùa mỗi tối cuối tuần, mà thưở nước hồ còn trong, không khí chưa ô nhiễm kìa. Đến văn người trẻ, văn hiện đại. Kiểu như đời sống loạn lạc tối đa, climax luôn. Nàng là gái ăn chơi, xinh đẹp, thân thể ngọc ngà qua bao nhiêu tay đàn ông. Chàng cũng đâu có vừa, gái đổ dưới chân chàng như muỗi mùa mưa. Duyên trời thác loạn nào đó, nàng và chàng gặp nhau. Qua bao thách thức đau khổ, trần trụi xé toan của cuộc đời, ở khoảnh khắc không tên, giản dị cùng nhau trong không gian yên tĩnh. Chàng trầm ấm hát cho nàng khúc tình ca xưa. Như là thanh tẩy, khỏi chốn trần nhơ bụi bẩn này.

Đọc truyện kiểu như trên đến chán mắt. Riết rồi chả muốn động đến truyện châu Á hay Trung Quốc một thời lừng lẫy nữa. À rồi, có vẻ đã lạc sang chủ đề sỉ nhục một chút. Không sao. Quay lại ngay.

.

Chẳng có ai hát bằng được Vũ.

Chẳng có ai hát bằng được Vũ.

Chẳng có ai hát bằng được Vũ.

Tôi nói, chẳng có ai hát bằng được Vũ.

:)


Tôi nhớ Hello. is it me you're looking for ? Tôi nhớ Season in the sun. Tôi nhớ Shut up. Tôi nhớ cả Mái trường mến yêu. Tôi nhớ That's why you go away. Tôi nhớ giọng Vũ khi cất lên, cách Vũ cầm micro, cầm thẳng, để cách một khoảng trước mặt, rất nghiêm túc :)). Tôi nhớ đến ngần ấy, dù tôi chẳng bắt bộ nhớ mình làm việc cực nhọc thế đâu, nhưng nó cứ xem đó là công việc tình nguyện.

Tôi nhớ Greenfields.

Tôi từng nói. Vũ, bài hát này là của chúng ta.

Không ai được phép chạm vào nó.

Kể cả người thương cậu và người cậu thương. Tớ không biết, Greenfields là của-chúng-ta.

|||

Vì green, màu xanh lá, tôi đã yêu nó vì Vũ yêu màu đó. Đến giờ tôi vẫn yêu màu xanh lá, và chắc sẽ yêu đến trọn đời. Mặc dù Vũ, thì có thể không.


Tôi còn nhớ Vũ bảo, tớ sẽ hát Greenfield nha.

.

Cuối cùng thì, Vũ đã không hát nó trước lớp. Cậu xin lỗi tôi, nhưng tuyệt nhiên không nói lý do.

tôi biết.

là vì cậu không muốn thừa nhận tình cảm nào tồn tại hơn tình bạn.

.

Cuối cùng, Greenfields được tặng trong một hoàn cảnh rất khác. Karaoke cuối năm của lớp. Vũ và tôi cùng hát. Dưới 90 điểm và mỗi đứa đều phải chi tiền.

Lãng mạn của tôi là như thế.

||


Tôi và Vũ, với tình cảm đơn phương hai năm trời ấy, vẫn chưa thể trưởng thành . Chưa trưởng thành. Mọi nước mắt và khổ đau chỉ là thêu dệt quá mức, chúng tôi hoàn toàn có thể giấu nó vào lòng. Nhưng chúng tôi đã không giấu. Ngô nghê tưởng chừng đã vạch lên tim chúng tôi những vệt xước đầu tiên, hóa ra lại rất dịu dàng, dịu dàng.

Dịu dàng như cậu.

|


Là sự dịu dàng đã xé nát tôi từ tháng mười một, năm 2006.

|


Tôi không nhắc cậu nhớ, nhưng tôi cược rằng cậu vẫn chưa quên. Cây kẹo mút ngày nào, hẳn vẫn còn đắng trong họng cậu. Gáy tóc rất mượt của cậu, cảm giác vẫn đầy những kẽ tay tôi. À Vũ, cậu còn để tóc mái dài không ? Vẫn còn nhớ, bàn tay tôi chạm lên tóc nơi gáy cậu.

Tôi không rõ cậu tốn bao nhiêu thời gian để nó mượt êm như thế. Nhưng ngần ấy thời gian sẽ lấy đi của tôi gần cả đời người.

Đầy tay, đầy tay..

|

Bài hát cho em, giờ đã hát cho mọi người
để rồi lãng quên..


Vũ, nếu buộc phải xóa đi kỷ niệm về tôi, hay ngược lại.

Hãy cùng nhau giết nó, Vũ. |

.


Greenfields, vẫn sẽ là của chúng-ta.

Cậu có thể quên Greenfields đi.

.

nếu có thể, cậu hãy quên Greenfields đi.

và sẽ chẳng có đứa con gái nào được nghe cậu hát Greenfields cả.

.

14.11.2006 - 14.11.2009 -

Năm thứ ba.

Vũ, tóc tôi không còn đủ dài để thắt bím nữa.

Vũ, có còn tự ôm hết nỗi buồn vào mình không ?

Vũ, còn thích cốm không ?

Vũ, còn ghét học Văn không ?



Bài hát cho em,
chưa bao giờ từ lòng mình anh hát.



Tôi có một sở thích rất ba xu, là nghe người con trai mình thích hát tặng mình.

Có hơi rẻ tiền với người khác thật.

Không sao, sống nghèo hoài rồi cũng quen. XD

Bài hát cho em,
giờ đã,
hát
cho
mọi
người.


(*): Giọt nắng bên thềm. Hãy nghe Tuấn Ngọc hát :) Nắng, mà nghe như đã úa tàn, úa tàn.


13-11-2009 ~ 13-11-2010 :]

14-11-2006 ~ 14-11-2010 ;]

No comments:

Post a Comment