Tuesday, October 12, 2010

Please check your luggage before leaving.



By
Phương Hoàng · Monday, 02 August 2010

Repost on u n b o x - Thursday November 11 2010



Này em, em phải chờ nhìn thấy cầu vồng.

Tôi muốn em hứa với tôi như thế.

:)


1. Tôi nghĩ, vốn dĩ không còn gì để nói với em. Vượt qua gần mười nghìn dặm, biết không em, mọi thứ từng diễn ra tôi đã cố thả rơi theo đường chân mây rộng lớn. Chấm dứt nghĩa là chấm dứt. Khi tôi ngồi đó, soạn đồ từ va-li, cất vào tủ, dọn sạch sẽ, bày lap-top lên bàn, sắp xếp lại mấy quyển sách, lon ton đem đống đồ skincare của mình ra vào phòng tắm, tôi biết mọi thứ đã quay về vòng xoay cũ. Sớm sớm thức dậy dưới lớp chăn bông của mình, bước đi trên sàn gỗ đã tróc của phòng mình, hứng nước bằng cái ca nhựa màu xanh lá, trước mắt là giàn phơi quần áo đủ loại. Đồng phục của em trai tôi treo phía ngoài. Phía sau hàng xóm bắt đầu cãi lộn chào ngày mới. Thế là xong. Thế là đơn giản.

Mừng tôi về nhà.

Mừng em về nhà.


2. Nếu em, hay bất kỳ ai khác, muốn biết tình cảm, suy nghĩ của tôi, đơn giản nhất, hãy đọc những gì tôi viết. Đừng nghe những gì tôi nói. Đừng tin vòng ôm hay cái nắm tay của tôi. Không phải là không thật, chỉ là nó không thể bằng ngôn từ tôi viết. Bởi tôi yêu đến tôn thờ từ ngữ tôi viết ra, dại khờ và cuồng si đến mức chẳng bao giờ có thể lừa dối chúng.

Em có quyền không đọc, tôi không quan tâm lắm điều đấy. Như khi đem lòng tin và yêu thương ai đấy, tôi không quan tâm lắm mọi người xung quanh nói gì về người đó. Vì luôn luôn rất khó để có thể tin yêu một con người. Thật lòng là rất khó.

Khi đã vượt qua được bao khó khăn để đạt được, tại sao phải dễ dàng để cho miệng lưỡi nhân gian lấy đi?


3. Em, mãi mãi tôi chỉ là đứa con nít dưới lớp vỏ mười bảy tuổi. Năm sau sẽ là mười tám, mười chín, rồi hai mươi. Nhưng vĩnh viễn, không thoát khỏi hình bóng đứa trẻ luẩn quẩn với vấn nạn tình cảm của chính mình. Ngập ngụa với nụ cười và nước mắt. Mắc kẹt trong ngổn ngang mối dây giận hờn yêu ghét. Không thể tiêm vắc-xin chống tổn thương, cũng không tránh khỏi việc làm đau những người mình trân trọng nhất. Em sẽ bảo, Vì cuộc sống là như vậy.

Không em à.

Vì tôi là như vậy.

Chứ chẳng có cuộc sống nào liên quan ở đây.


4. Trưởng thành và lớn lên là cả một quá trình khó khăn.

Còn như thế nào, thì đành xin lỗi em, vì tôi không nói cho em nghe được.

Bởi tôi cũng chưa trưởng thành.

Nhưng nếu em muốn biết, tôi sẽ kể cho em nghe, tôi thế nào khi tôi mười bảy tuổi. Kể cho em nghe, câu chuyện của tôi bây giờ.


5. Mười bảy tuổi, tôi vẫn còn loay hoay với việc chọn trường. SAT chưa có, TOEFL hãy nằm trong dự định, vốn liếng công tác xã hội chẳng là gì. Không hát hò, không biết chơi nhạc cụ, thể thao hay tài lẻ nào khác. Món duy nhất làm được là mì gói. Quá khứ có vài ba giải thưởng tượng trưng. Chưa làm được gì cho gia đình. Thời tiểu học luôn phải gian lận môn thủ công, năm năm trung học đội sổ môn Vẽ. Thề với em, tôi không thể cầm kim mà lành lặn tay. Thậm chí mẹ tôi còn đùa, ở tôi là tổng hợp đủ những điểm xấu của ba và mẹ. Nóng tính, khó gần, thích co cụm mình. Không đẹp, không giỏi giang, hay giận cá chém thớt. Ưa chạy trốn.

Mười bảy tuổi, tôi luôn thấy mọi người khác hơn mình, về mặt này hay mặt khác.

Nhưng em, tôi vẫn biết tôi là người may mắn. Và thừa hạnh phúc để sống và hoàn thành bổn phận của mình.

Em biết đấy,
Chỉ cần biết mình là ai, và đang đứng ở đâu. Để thấy quanh mình có gì. Em có thể làm sai, một chục lần, một trăm lần, nhưng em không thể giả mù mãi được.


6. Tuyệt vọng là cảm giác thường trực của yêu thương. Bởi càng yêu nhiều, bản năng sẽ tạo thành mong muốn khát khao. Mong muốn thường dẫn đến sự tuyệt vọng. Là nỗi niềm có sẵn trong mỗi con người, cũng như cô đơn. Chính ta tạo ra tuyệt vọng, chứ không ai khác cả. Biết đâu khoảnh khắc nào đó, em sẽ phải hoá thành một con yêu tinh. Sống vào đêm và đi hút máu nỗi buồn mà tồn tại. Gặm nhấm vết thương đến mức rã nát ra. Thấy niềm đau là niềm vui sống. Muốn viết chúc thư hơn học bài kiểm tra. Muốn nghĩ đến việc chết bằng cách nào thay vì ngày mai ở đâu sale off. Hoặc người ta sẽ mai táng mình ra sao, thay vì đám cưới mình tổ chức như thế nào.

Tôi cũng từng nghĩ đến cái chết và màu tang trắng.
Chỉ nhớ một điều từng nghĩ,

Hoa tang tôi phải đẹp và nhiều màu như hoa cưới tôi mơ ước.
Có vậy thôi.

Một hoàn cảnh có nhiều cách nghĩ.


7. Trạm cuối đến rồi, soát vé thôi em.

Nhớ đừng quên hành lý.

Nhớ kiểm tra kỹ trước khi xuống xe.

vì trước mắt em là hành trình khác.

.


Biết đâu, trạm tới tới nào đó, ta sẽ chung chuyến với nhau, once again.

Em nhé :P

.

Những gì cần nói, đã nói cả rồi, phải ko?

Những gì muốn nghe, còn gì ko nữa nhỉ?

.

Dù gì đi nữa,

Em nhớ là, phải kiểm tra hành lý cẩn thận trước khi xuống xe.

Đó là điều duy nhất mà một người từng quên có thể nói em nghe được.

.



[ Facebook note - Monday, 02 August 2010 at 19:02 :p ]

No comments:

Post a Comment