Friday, March 18, 2011

[Detective Conan] Ga cuối - HeiShin fanfiction. (8,9)



( mình đã bỏ mốc meo quá lâu. Và có xu hướng fic dài lê thê không lối thoát =)) part 10 vẫn đang được tiếp tục với xu hướng flashback do author chả biết làm gì với hiện tại =)) )


Disclaimer: Nhân vật thuộc quyền sở hữu của Gosho Aoyama ' '
Fandom: Detective Conan ~ Pairing: H. Heiji x K. Shinichi
Category: OOC | Romance | Sad | Shounen-ai
Summary:

Rồi có một chuyến tàu qua, vĩnh viễn chẳng bao giờ trở lại...

Này cậu, cổ tích không có thật.
Đừng lo, mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi mà.
///

"Shinichi này, hè năm sau cùng đến Chigasaki nhé?" ...


g
a. c u i


8. Có một mùa đông rét buốt giữa London, tuổi mười tám của họ đã vĩnh viễn để lại bên dưới màu tuyết trắng. Từ sân ga hoang lạnh, con đường hai hàng cây đóng băng, đến tòa biệt thự kiểu cổ nơi cuối phố. Hai người con trai đến từ Nhật Bản, với vốn tiếng Anh hãy còn bập bẹ, dắt tay nhau đi giữa mùa tuyết lạnh tê lòng, sưởi ấm cho nhau bằng hơi ấm chắt chiu mà từ rất lâu đã nén chặt vào tim thành khối.


Cũng từ năm ấy, Saguru Hakuba lặng lẽ cất một chiếc hộp Pandora riêng cho mình. Về những điều đẹp đẽ nhất anh được thấy. Tiếng ho khan của chàng trai Osaka bướng bỉnh giữa đêm, khi chiếc áo khoác ấm nhất đã khoác lên người chàng trai Tokyo nọ. Ánh nhìn của thám tử phía Đông luôn luôn kiếm tìm một màu da ngăm quen thuộc, để rồi nếu bị bắt gặp liền quay đi bào chữa. Những chiều ba người họ cùng đi dạo quanh phố London, Hattori luôn đẩy Shinichi vào phía trong đường. Hakuba kéo tay cậu ta lại, nói, Này, London người ta đi xe cẩn thận lắm, không có phóng bạt mạng như cậu đâu mà lo tai nạn. Hattori ngẩn tò te một lúc, khi hiểu được vấn đề liền cười toe, đáp lời vô cùng ngắn gọn.


“Nhưng đó là Kudou mà. Không lo sao được.”


Lắm lúc vẫn nghĩ, Hattori Heiji ưa cho mình là dạng người chín chắn trưởng thành, thích áp đặt lên đầu kẻ khác. Giải thích như thế không phải không hợp lý, nhưng chính xác thì cũng do cậu ta lo lắng bảo vệ cho Kudou quá mức. Thế giới của con người này dẫu có vĩ đại thế nào đi nữa, chỉ là xoay quanh Kudou. Hoàn toàn luôn nghĩ đến Kudou trước bản thân, có thể vì Kudou mà sụp đổ. Cậu ta ra sao cũng được, nhưng trước mắt phải đảm bảo an toàn cho Kudou.

Hakuba không rõ mình đã làm đúng hay sai. Mười bốn ngày để Hattori và Shinichi nương vào nhau ở London nhà anh, với lý do lôi kéo đồng minh cho cuộc tranh tài thám tử. Đêm cuối cùng, họ ăn mừng chiến thắng đến quá nửa đêm. Phố London đẫm vị đơn côi, và ngọn đèn đường rọi chút ánh sáng mờ vào đêm đông đen đặc. Họ cùng ngồi ở băng ghế sau taxi, khi Hattori vòng tay qua vai Shinichi để giữ cho cậu ngủ yên trên vai mình. Âm thanh của bánh xe lăn trên mặt đường lạnh buốt, thốt nhiên thấy mọi thứ xung quanh lạnh lẽo đến vô cùng.


“Saguru,” Hattori cúi xuống thì thầm, “Cảm ơn.”


“Còn tôi,” Hakuba bất giác cắn môi “..Xin lỗi.”


“…”


Hakuba vỗ nhẹ vai Hattori. Cậu ta gật gật đầu, có vẻ muốn nói rất nhiều mà lời lẽ đều đông cứng cả.

“Ngày mai rời khỏi đây, mọi chuyện lại trở về như cũ thôi mà.”


Sẽ không bao giờ có một đêm London trên chuyến taxi khuya như thế, Hakuba tự nhủ với bản thân, khi Hattori lướt những ngón tay dịu dàng lên nét mặt Shinichi say ngủ, và ôm thám tử phía Đông bằng tất cả sức lực trong đôi tay mình.

Bên ngoài thế giới của hai người, Hakuba ngỡ rằng thời gian đã hoàn toàn ngừng lại.

Sẽ không bao giờ còn một London như thế nữa. Sẽ không bao giờ có một đêm đông thứ hai. Sẽ không bao giờ, tuổi mười tám quay về nơi cũ. 

Tất cả đã ra đi.

Tất cả đã ra đi vĩnh viễn.

* * *

Lễ cưới của chàng thám tử tài hoa và nữ luật sư xinh đẹp vào một ngày nắng êm đềm không lâu sau đó. Cô dâu chú rể sánh đôi bên nhau, ngập tràn trong muôn vàn lời chúc phúc. Bạn bè đồng nghiệp đến chia vui rất đông, ai cũng mừng cho cuộc tình từ thời ấu thơ giờ đã đi đến kết thúc có hậu như cổ tích.

Shinichi hẳn là người vui nhất. Suốt từ lúc bắt đầu nghi lễ trong nhà thờ cho đến khi tàn tiệc, nụ cười rạng rỡ chưa hề biến mất trên mặt cậu. Ngay cả lúc đã say khướt và được Hakuba dìu vào phòng thay đồ, Shinichi vẫn cố nán lại trước gương, cười toe toét rồi nghiêng qua nghiêng lại làm trò,


“Ew~ ê ê lại đây coi nè..”


“…”

“Hôm nay tớ mặc bộ này trông bảnh trai nhở ~~”

“…”

“..~ công nhận không Heiji?”


Hakuba lặng người.

Và nụ cười trên môi Shinichi vụt tắt.


Chỉ có im lặng lấp đầy khoảng không sau đó. Shinichi cúi mặt bước nhanh, còn Hakuba cố nén tiếng thở dài. Rất lâu sau cậu mới trở ra, đôi mắt giấu đi dưới mớ tóc nâu mềm, chạm vào vai Hakuba rất khẽ,

“Tôi xong rồi. Mình ra ngoài kia thôi.”


Khi nhìn theo dáng người con trai phía Đông bước dưới bầu trời đêm không sao, Hakuba mới biết, hóa ra chín năm trước, Hattori Heiji đã đưa ra một phán đoán sai lầm nhất trong cuộc đời thám tử ngắn ngủi của cậu ta.


“..rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ thôi mà.”


Hattori đã sai. Vì kể từ ngày cậu ra đi,

Kudou Shinichi mãi mãi chẳng thể nào trở về như cũ. 




9. Nửa năm sau ngày cưới, Shinichi mời Ran đến nhà hàng kỷ niệm của họ dùng bữa tối. Rồi đến công viên giải trí, ghé qua đài phun nước, rồi ghế đá công viên, rạp xi-nê, quán kem góc phố có giò lan tím, cửa hàng bách hóa có bà chủ rất hiền từ. Nhà sách ngã tư, nơi đã thân thuộc từ ngày trung học. Shop hoa tươi gần trường tiểu học, Shinichi đã mua bó hoa đầu tiên tặng Ran ở đây. Ga tàu điện hay đứng chờ cùng nhau hồi đại học, trung tâm mua sắm thường sale off mỗi cuối mùa Ran cực kỳ ưa thích. Cứ thế, họ đi qua tất cả nơi kỷ niệm đã in dấu mối tình dài lâu của cả hai.

Khi dừng lại trước cánh cổng ngôi biệt thự trên phố Beika, Shinichi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt vợ mình. Ran, ngày mai mình cùng rời Nhật nhé.

Chúng ta sẽ đi đâu?

New York. Seattle. Los Angeles. Vancouver. Shinichi nhún vai. Bất cứ nơi nào em muốn. Chỉ cần ta đi khỏi Nhật Bản thôi.

Em muốn biết tại sao. Anh từng nói anh sẽ không đi đâu hết?

Đó là chuyện ngày xưa.

Hai tuần sau đó, họ lên máy bay khởi hành đến Seattle.


* * *

Cuộc sống mới dần dần rồi cũng ổn định. Nước Mỹ có nhiều tiện nghi, nhưng không thể nào sánh với quê hương Nhật Bản đã gắn bó bao năm đời người. Ran chẳng rõ vì sao người đàn ông cô đã hiểu tận tường, thốt nhiên lại có ý nghĩ đến một đất nước hoàn toàn xa lạ mà lập nghiệp. Shinichi chưa bao giờ nói với cô, và tận trong đáy lòng, Ran luôn thấy tốt nhất đừng nên hỏi.

Như từ lúc họ là bạn thân, yêu nhau, chờ đợi rồi cưới nhau, Shinichi thực hiện vai trò người chồng hoàn hảo trong mắt Ran. Ba năm trôi qua, hôn nhân của họ tràn ngập tiếng cười, mỗi ngày trôi qua lại thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ran luôn tự nhận mình là một người may mắn. Bao nhiêu năm, Shinichi vẫn là chỗ dựa chân thành và vững chắc nhất cô từng có.

Ran yêu tất cả thuộc về Shinichi. Yêu món bánh chanh, yêu tiểu thuyết trinh thám, series phim án mạng, bóng đá, yêu đôi mày hay nhướn lên khi không vừa ý, bàn tay ấm, áo khoác đen, yêu con cún Misa, yêu chiếc mũ lưỡi trai đã cũ. Yêu cả dáng chồng cô ngồi bên cửa sổ, replay một bài hát Trung Hoa rất buồn, ánh nhìn mất hút trong chân trời vô định.

Lúc đó cô chợt hiểu, ra tình yêu này cũng thật bất an.



Ran tình cờ tìm thấy nó khi sắp xếp lại ngăn tủ đồ cũ đã lâu chưa động đến của chồng mình. Chiếc hộp nhỏ bám đầy bụi, bên trong có độc nhất chiếc khuyên bạc nhỏ đã ngả màu – loại khuyên phổ biến ở Nhật, bán rất nhiều trong các shop lưu niệm gần trường đại học Tokyo của họ. Không biết Shinichi giữ món trang sức cũ như thế này để làm gì, Ran băn khoăn tự hỏi, cuối cùng cô kết luận có lẽ Shinichi đã lấy nhầm ở đâu đó, và quyết định sẽ vứt nó đi.
      
Nhưng trước khi kết thúc công việc dọn dẹp, ánh mắt cô chạm đến một khung gỗ nằm yên trong đáy tủ. Ran cầm lên, lau sạch lớp bụi đóng trên mặt kính, và thứ vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt cô.

Ran cất khung hình vào túi, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp cũ lên bàn làm việc của Shinichi rồi quay ra. Những tia nắng hồng nhảy múa trên bầu trời xanh vợi, khung cảnh lấp lánh như ngày xưa ấy. Tuổi trẻ đầy tự do và nhiệt huyết mà bốn người họ đã trải qua, bao tháng năm đầy ắp tiếng cười còn vương vấn. Họ đã từng là bạn rất thân. Tuổi trẻ ấy đam mê, đắm say, lỗi lầm và nuối tiếc.


Ran trở về nhà rất khuya hôm ấy. Đúng như cô dự đoán, bữa tối chuẩn bị sẵn vẫn còn nguyên trong bếp. Cánh cửa phòng làm việc chồng cô hơi hé mở, còn Shinichi say đến mức chẳng biết vợ mình đang đứng cạnh bên, nhìn vỏ lon bia rỗng đầy trên sàn gạch, nhìn chiếc khuyên ố màu cậu đang nắm chặt trong lòng bàn tay, nghe âm điệu buồn đau của khúc Tong Hua từ đầu DVD từ rất lâu rồi họ chưa dùng đến.

“Ran này, cậu có tin cổ tích không?”

“Không hẳn. Còn cậu, Kazuha?”

“Tớ cũng không. Nhưng…”

“Huh?”

“..nếu nó có thật thì có lẽ hay biết mấy.”

“Vì sao?”

“Sẽ có nhiều người được hạnh phúc sống bên nhau hơn.”

“Kazuha này, hạnh phúc là do bản thân mình quyết định chứ.”

“Ừ…”



Trong tấm ảnh cô tìm được, bốn người đứng trên mỏm đá nhô ra biển, nụ cười rạng rỡ hòa trong nắng mai. Một hòn đảo Ran không còn nhớ tên, chuyến du lịch đầu hè năm lớp mười hai, màu biển xanh trong phản chiếu bầu trời, Shinichi và Hattori đứng ở hai đầu ảnh. Ánh nắng bình minh xuyên qua mái tóc họ, làm hai chiếc khuyên trên vành tai trái hai chàng thám tử lấp lánh như ngọc trai. Ran nắm chặt tấm ảnh trong tay, bên ngoài đêm tràn về lạnh buốt, mới biết hóa ra hồn nhiên ngày xưa quá đỗi ấm êm. Ngày xưa mà cô rất vô tư, Shinichi đeo khuyên tai và Hattori Heiji trót đem trái tim đặt vào hư ảo một câu chuyện cổ.


Như câu chuyện của chàng ca sĩ người Trung Quốc mà cậu ta chưa bao giờ phát âm đúng tên.




[end of 8.9.
to be cont.]

2 comments:

  1. Mình vô tình đọc được fic này khi đang tìm Heishin fic. Minh thật sự rất thích fic này của bạn, vừa buồn vừa ám ảnh. Đã lâu lắm rồi mình ko đọc đc fic nào sâu lắng thế này. Ko biết có phải mình thích ngược quá ko nhưng mình thật sự mong Shinichi sẽ đi theo Heiji, để cậu ko phải sống đau khổ 1 mình nữa.

    Cám ơn bạn đã viết fic này.

    ReplyDelete
  2. Bạn ơi bạn có viết tiếp không? Mình thích fic lắm, đọc đi đọc lại bao nhiêu lần rồi. Bạn viết tiếp bạn nhé. Cám ơn bạn

    ReplyDelete