Friday, January 7, 2011

rất ngắn


Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi...
khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay
nay còn đâu..

Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời
Người ơi

Một mai em nhé, có nghe thu về trên hàng lá khô...


Lần đầu tôi nghe những ca từ này vào năm tám chín tuổi gì đấy không nhớ rõ. Lần cuối cùng tôi nghe là cách đây hơn một giờ đồng hồ.

Ngót nghét đã mười năm, một phần sáu đời người. Cũng chính người ca sĩ ấy, vẻ mặt ấy, giọng hát ấy, cùng với người tôi đã đi thêm mười năm cuộc sống. Mỗi lần nghe là mỗi lần thấy hay thêm và xót xa thêm. Tiếng hát như vọng sâu vào đáy lòng, và tôi luôn sẵn sàng vứt bỏ hết thế gian ngoài kia,

để thấy mình rưng rưng theo giai điệu ca khúc ấy. chỉ rưng rưng thôi, không khóc. chẳng việc gì phải khóc, ở nơi có thể tự do để mặc tâm tình trôi chảy, như suối như sông, như hồng hoa một thời chớm bước vào mộng mơ thiếu nữ,

,

người ca sĩ ấy có lần tâm sự với khán giả, ca khúc này đã đưa tôi lên đài danh vọng. Rồi tha thiết trong lặng thinh như thế, người bắt đầu cất tiếng ca.
người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây...

thêm một lần không nhớ nổi là lần thứ mấy, tôi thấy nôn nao chao đảo lòng mình. sau mười năm, bỗng dưng bật ra ý nghĩ nếu mình rơi nước mắt ở giây phút đó.






chúng mình đã yêu thương biết bao.





1 comment:

  1. hay cho câu "chúng mình ĐÃ yêu thương biết bao."

    Một mai em nhé, có nghe thu về trên hàng lá khô
    Ngàn sao lấp lánh hát câu mong chờ em về lối xưa."

    Năm hay mười năm sau, cho dù em có quay trở về lối xưa để tìm chút vụn vỡ kỷ niệm, thì tôi và em đã mãi mãi trở thành cố nhân.

    Thật buồn là cố nhân sẽ chẳng bao giờ đến được bên nhau...

    ReplyDelete