Friday, November 19, 2010

Tội nghiệp thằng bé...(*)


Nguyên tác là ca khúc bất hủ Scaborough Fair do Paul Simon viết lại lời. Đã có rất nhiều bản dịch lời Việt của Scaborough Fair, tuy nhiên chắc chắn một hôm nào đó mình sẽ tự dịch lại, cũng là cách thể hiện sự yêu thích :P. Trước khi biết đến "Ôi giàn thiên lý đã xa" của Phạm Duy thì giai điệu lẫn ca từ của Scaborough Fair đã không mất sức nhiều để khiến mình nao lòng. Thứ âm nhạc dịu dàng khơi gợi nỗi buồn man mác ấy, đủ khiến một ngày nắng vô thức mà tàn đi. Và đã tưởng tượng đến một vùng quê đồi núi phủ sương, nơi ấy cứ đến dịp lại lên, lễ hội nô nức nhà nhà. Trong muôn ngàn thiếu nữ e ấp nôn nao chờ lễ hội, sẽ có một nàng thiếu nữ lặng lẽ chờ người yêu bên hiên nhà.

Nàng không khóc, không buồn, mỗi mùa xuân về chỉ âm thầm may áo.

Nàng không bỏ hằng đêm viết thư tình đẫm lệ, không bỏ hàng giờ ngồi thẫn thờ nhớ người chân trời khác, mỗi độ đông về chỉ âm thầm khâu áo.

Dệt cả tình câm dệt cả đợi chờ.

Những cuộc tình dung dị trong lành, như bầu trời trong sau cơn mưa vụt sáng, thật dễ khiến người ta nao lòng biết bao.

:)



Nếu một miền quê phủ sương của đất nước xa xôi nào đó ở đầu bên kia Trái Đất làm rung động, thì quả thực Phạm Duy đã làm tôi đau lòng.

Vâng, đau lòng.

Bằng một giàn thiên lý xanh mướt trong làng, và bằng một lời thương cảm cũng hết sức chân chất đơn sơ.




Ôi giàn thiên lý đã xa
Phạm Duy


Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa.
Ðứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi !
Tình đã quên, mỗi sớm mai lặng trôi.
. . . . . .

Này này nàng hỡi ! Nhớ may áo cho người
Giàn thiên lý đã xa tít mù khơi.
Tấm áo cắt ngay, đã cắt trên chăn mượt mà
Là chiếc chăn đắp chung những ngày qua.
. . . . .
Tìm một miếng đất cho gã si tình
Giàn thiên lý đã xa mãi ngàn xanh.
Miếng đất, đất hoang, miếng đất ngay bên giáo đường
Biển sẽ ru tiếng hát êm trùng dương.
. . . . .

Giờ đã đến lúc tan ánh mặt trời
Giàn thiên lý đã xa mãi người ơi !
Lấp đất hố tôi, lấp với đôi tay cô nàng
Thì hãy chôn trái tim non buồn thương.
. . . . .

Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa.
Ðứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi !
Tình đã quên, mỗi sớm mai lặng trôi.


1 comment:

  1. blogspot bị sao ấy em ạ, chị ko nhìn thấy cmt của em (và cả của chị bên blog em). làm chị cứ ngỡ em xóa cmt của chị chứ :P (Chị tửong em muốn "một mình một cõi" bên blog mình nên chị ko dám vô cmt nữa. Giờ chị mới thấy cmt của em bên blog chị mới vỡ lẽ. Chắc tại chưa rành với blogspot.

    ReplyDelete