Thursday, July 28, 2011

[oneshot] Take me to somewhere only we know | gtop ♥



{update}

Written by Phương

[oneshot/prompt] Take me to somewhere only we know

gtopSeunghyun x Jiyong ♥ romance, slice of life | please take it slow.


A/N: Từ angsty như dự kiến vì đói bụng và buồn ngủ nên lại thành awkward ending ;__; ban đầu mình muốn nó thành short fic luôn, có khi sẽ lại viết tiếp thành short fic nếu bớt lười o.O 

Long bây bi và Top xinh tươi dạo này yêu nhau vãi chưởng làm mình cứ tumblr reblog như điên. CF 10 LÀ GÌ, PRE HONEY MOON! ĐỒ YÊU NHAU EYES FUCK!

♥ 

 

Có một lần nằm mơ, Seunghyun thấy Jiyong cùng anh bỏ trốn.

Cậu mặc áo đen, tóc nhuộm vàng, cổ choàng chiếc khăn hồng yêu thích. Sơn móng màu đen, một tay ôm Gaho, tay còn lại nắm chặt vạt áo sơ-mi của Seunghyun, giọng không ngừng hối thúc, Anh à chúng ta đi nhanh lên, nhanh lên. Họ đứng giữa sân ga mênh mông, Seunghyun nghe tiếng còi tàu vang tựa một thứ dư âm trong tháng ngày xưa cũ. Jiyong-ah, em muốn đi đâu?

Không phải em, Jiyong lắc đầu nguầy nguậy, phải là chúng ta đi chứ, Seunghyun, phải là anh và em mới đúng. Seungh..

Nhưng chúng ta sẽ đi đâu đây?

Seunghyun nghe câu hỏi của anh rơi tõm vào thinh không, những ngón tay sơn màu đen anh giữ trong tay mình run lên nhè nhẹ. Jiyong, em nghe anh hỏi không. Gật đầu. Lại thêm một chuyến tàu chuyển bánh. Tiếng Gaho sủa. Giọng Jiyong nựng nịu dỗ dành. Đám đông hành khách xung quanh lướt qua hai người như thể họ chưa bao giờ tồn tại. Như thể anh chưa bao giờ là TOP, và cậu chưa bao giờ là G-Dragon.

Chuyến tàu cuối chuẩn bị rời ga khi Seunghyun giật mình tỉnh giấc.

-*-

Có một lần nằm mơ, Jiyong thấy Seunghyun bỏ đi.

Anh mặc hoodie xanh, kéo sụp mũ lưỡi trai che mắt, ba-lô sau lưng lỉnh kỉnh mô hình đồ chơi. Seunghyun, cậu gọi, Seunghyun, nhưng tuyệt nhiên chẳng từ ngữ nào có thể thoát ra khỏi miệng. Jiyong đứng chôn chân giữa hỗn tạp âm thanh quanh mình, đâu đó nghe loáng thoáng giọng trầm trầm đặc trưng, Về đi, Jiyong, đừng để Youngbae với hai thằng nhóc đợi.

Người tụi nó đợi là anh. Jiyong cắn chặt môi, Choi Seunghyun, tất cả đều chỉ đợi anh, chỉ mỗi anh thôi, đồ khốn.

Nhưng hồi còi kéo dài inh ỏi đã át tiếng Jiyong. Dòng người ồn ã ngay lối lên tàu, tiếng trẻ con khóc, tiếng cô gái cười giòn tan, tiếng ho khan của ông cụ, tiếng ca cẩm của người phụ nữ trung niên, tất cả nhấn chìm tiếng Jiyong gào tên Seunghyun khi nụ cười quái đản của con Spongebob anh ôm trong tay biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Seunghyun. Seunghyun!

Chuyến tàu cuối vun vút lao đi khi Jiyong bất ngờ thức dậy.

-*-

“Anh bỏ em lại để đem Spongebob theo.”

Jiyong nói, không nhìn lên. Tay vẫn đang loay hoay mở nắp lon bia kế tiếp. Nhìn anh như thằng ngốc, cậu lầm bầm, chưa già đã lãng tai.

Em kêu tên anh như điên nhưng anh vẫn điếc, Jiyong ngửa cổ hớp một ngụm bia, làm em mất giọng suýt nữa phải về hủy hết lịch phỏng vấn hát hò tuần đó.

Seunghyun bật cười trước suy nghĩ của Jiyong, đến trong mơ mà chẳng bỏ được tính tham công tiếc việc. Thậm chí còn đột ngột nảy ra ý tưởng rủ anh uống tí giải sầu bằng cách lén mua bia đem vào studio để “em tranh thủ phối cho xong đoạn chorus cuối”. Tình yêu với âm nhạc đã ăn sâu từng ngóc ngách thế kia thì bỏ trốn thế nào cho được, hay Choi Seunghyun đúng là thằng ngốc thật rồi.

Em mới remix lại hồi trưa, Jiyong vớ lấy remote, ấn “Play”, Anh nghe thử xem, em thấy câu đầu điệp khúc lên hơi cao quá?

Seunghyun ngả người xuống sàn studio giữa không gian tràn giai điệu có Jiyong ngồi cạnh bắt đầu cất tiếng hát. Seoul bên ngoài khung cửa dịu dàng khép mắt dưới nắng chiều, ánh tà dương lững thững đi về phía cuối chân trời sau những tòa cao ốc. Seunghyun nằm trong ngổn ngang những giấy, ngay gót chân là vỏ lon bia, nhìn trực diện trong bán kính hai mét là mái tóc vàng rũ xuống rất mềm. Kẻ trong giấc mơ đã bỏ trốn cùng anh đang ngồi đây, chỉ giữ được dáng vẻ chăm chú này ở studio yêu thích, nơi cậu có thể quên ăn quên uống, quên cả Gaho, quên luôn việc Taeyang đích thân vào bếp làm món bánh cậu thích, quên chuyện Seunghyun ngủ gà ngủ gật bên bàn ăn với hai phần bánh đã nguội dần đi. Nơi Seunghyun hay đứng nhìn từ sau cửa kính, Jiyong nghiêm mặt, Jiyong mím môi, Jiyong bứt tóc vò đầu, Jiyong cười hài lòng, Jiyong tức giận, Jiyong gục mặt ngủ quên trên ngổn ngang giấy chép lời bài hát.

Thi thoảng Jiyong có mùi bia. Thi thoảng Seunghyun thấy mình nhắm hờ mắt nằm dài ra sàn gỗ, loa bật nhạc rất to và Jiyong nói rất nhiều về vài thứ chuyên môn anh không nghe rõ. Thi thoảng Seunghyun đáp lại. Thi thoảng không.

“Spongebob chả có gì hơn em hết.”

“Nó chịu khỏa thân trước mặt anh.”

“Shut up.”

Những buổi chiều trời nhuộm vàng tuổi trẻ trong phòng thu tầng chín, Seunghyun nằm dài cạnh bên Jiyong, nghĩ về Spongebob và Pokemon, nghĩ về món kem chocolate Seungri hứa sẽ mua hay vẻ mặt của mẹ anh khi biết con trai cưng vẫn chưa bỏ thói quen ăn nhiều đồ ngọt. Em đã nói anh ở studio sẽ nghĩ ra khối thứ hay ho mà, Jiyong nhướn mày và Seunghyun lập tức giơ tay đồng ý.

Nhưng có đôi lần điều này không đúng. Seunghyun bước ra khỏi studio, tay cầm túi bia, nghiêng đầu qua khe cửa nhìn mái tóc mềm cử động theo điệu nhạc vừa phối lại lần thứ ba và quay lưng đi khi nhận ra anh có thể đã nghĩ tới rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ nhớ được một điều duy nhất.

Jiyong.

-*-

Seungri nói, Hyung không phải người đầu tiên Jiyong-hyung hôn.

Seunghyun chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Hyung biết. Âm thanh từ bộ phim truyền hình buổi trưa Seungri mê mẩn lấp trọn không gian phòng khách. Yêu Jiyong hyung khó lắm hyung ơi, Seungri kết luận bằng một cái nhếch môi ném về phía Seunghyun đang ngồi nghĩ ngợi. Mà chúng ta thì gặp đủ khó khăn rồi. Hyung tự lượng sức mình kẻo sau này lại thế kia thế nọ.

Ngừng một lúc, cậu ta nháy mắt một cách màu mè. Hyung phải tỉnh táo thông minh sáng suốt đẹp trai như em mới được.

Seunghyun làm động tác buồn nôn khi nghe đến “đẹp trai.”

-*-

Sân ga đóng cửa vào một ngày giữa tháng năm.

Họ lại bất đồng, Seunghyun không tài nào xác định lỗi từ phía ai được nữa. Anh đã nghe mùi soju từ áo Jiyong khi cậu mở cửa studio cho anh, và việc phải nhìn Jiyong mắt nhắm mắt mở chỉnh sửa từng nốt nhạc thật không dễ chịu chút nào. Seunghyun cố gắng thuyết phục leader bướng bỉnh của mình về ngủ cho lại sức, Chúng ta nghỉ đêm nay thôi, em thế này anh không tập đâu.

Em không say, Jiyong phản đối.

Lúc Seunghyun nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Jiyong đang gào vào mặt anh mấy điều kiểu “thích về thì về một mình”, “hyung chỉ biết nghĩ cho bản thân à” và “tôi chả cần hyung lo”. Đó không phải cách Seunghyun muốn, đó không phải là họ bây giờ. Những lần môi chạm, những lần ôm, những buổi chiều đá vội vỏ lon bia vào gầm tủ studio, tất cả những điều đó không phải để mọi chuyện trở nên mệt mỏi trong vòng luẩn quẩn như bây giờ.

Seunghyun nhắm mắt, tiến một bước về phía Jiyong. Sẽ ổn thôi, Seunghyun, Jiyong sẽ ổn, cả hai sẽ ổn. Lồng ngực nhói lên theo từng cử động như có kim châm. Jiyong, Seunghyun cắn môi để tiếng gọi trong đầu không bật ra khỏi miệng, Jiyong.

“Jiyong.”

“Đừng.”

Jiyong đưa tay ra hiệu cho anh ngừng bước tới. Kẻ đồng phạm trong giấc mơ anh, Seunghyun thu chặt bàn tay mình lại, hóa ra thằng nhóc Seungri nói đúng. Đâu đó giữa chốn mơ hồ, Seunghyun thấy thềm sân ga lạnh tanh. Chẳng còn con tàu nào đang đợi. Chẳng còn hành khách nào ngoài anh.

“Đừng.”

Jiyong lặp lại. Seunghyun nghĩ tốt nhất nên quay lưng đi trước khi Jiyong ngẩng mặt lên, để ít ra anh sẽ không phải thấy màu mắt cậu.

Và anh đã làm như thế.

“Được thôi.”


Đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi sáng lúc Seungri nhận được tin nhắn mới từ Seunghyun.

Ngoài chuyện hyung đẹp trai hơn cậu thì lần này cậu đúng.

-*-

Có một lần không phải mơ, nửa đêm về Seunghyun thấy Jiyong ngồi đợi anh trước hiên nhà.

Cậu mặc hoodie, mũ trùm qua mái tóc vừa nhuộm đen hôm trước, đeo một bên tai nghe, để mặt mộc và nhìn anh bằng đôi mắt nâu, cắn nhẹ môi dưới rồi khẽ nhích người qua khi Seunghyun tiến đến tra chìa vào ổ khóa.

“Photoshoot ngày mai dời đến trưa thứ sáu.”

“Okay.”

Jiyong di di mũi giày trên nền gạch thành những hình thù vô nghĩa. Điều kế tiếp Seunghyun nhận thức được là đôi tay ôm lấy anh từ sau lưng, những ngón tay thon gầy đã lạnh tê vào giây phút Seunghyun nhẹ nhàng đan chúng vào kẽ tay mình. Em xin lỗi, Seunghyun, giọng Jiyong thì thầm vào hõm cổ Seunghyun khi anh đáp lại cái ôm và dịu dàng hôn lên tóc, lên trán, lên mi mắt và lên chóp mũi.

“Giờ thì vào nhà được chưa, tiểu thư?”

-*-

Có một lần không phải mơ, Jiyong thấy Seunghyun mang pizza đến studio lúc hai giờ sáng.

Jiyong, Jiyong, anh lặp đi lặp lại tên cậu rất nhiều lần, Jiyong, Jiyongie.

Hơi thở Seunghyun vào sau vành tai cậu có mùi bia, Jiyong nhăn mặt lầm bầm trong lúc chiến đấu với sức nặng của rapper lớn hơn đang chễm chệ trên người cậu. Kush nói em thích ăn pepperoni, Seunghyun đột ngột kéo cậu ngã xuống băng ghế sofa, anh nghĩ cheese ngon hơn nhưng nếu em thích thì sao cũng được.

Giữa những cái hôn trật môi có mùi pizza nguội (“Anh say lắm rồi, Seunghyun”, Jiyong cằn nhằn và Seunghyun ngoan ngoãn gật đầu không phản đối), Jiyong lại nghe câu hỏi cũ rích lấy từ mấy bộ phim truyền hình dài tập.

“Jiyongie,” Seunghyun nhìn cậu. “Đi với hyung đi.”

Đi đâu?

“Anh không biết. Anh sẽ bỏ Spongebob lại, đem em theo.”

Spongebob chịu khỏa thân trước mặt anh.

“Anh chả cần. Có Jiyong rồi thì chả cần gì nữa hết.”

Anh là đồ ngốc, Seunghyun. 

Seunghyun không có cơ hội phản đối khi Jiyong ôm trọn gương mặt anh trên cả hai tay cậu, và hôn anh như bằng tất cả sức lực của mình. Kẽ tay Seunghyun trượt qua mớ tóc mềm sau gáy Jiyong, anh để lưỡi mình tách nhẹ hai vành môi nhỏ, lần tìm từng ngõ ngách đến lúc đau nhói vì những đầu ngón tay Jiyong cấu chặt vào lưng.

Jiyong.

Seunghyun gọi, nhưng Jiyong đã ngủ thiếp đi.

-*-

“Vậy rốt cuộc là có định đi hay không?”

Teddy nhướn mày nhìn Seunghyun thắc mắc.

“Hyung nói gì em không hiểu?”

“Trò giả điên của cậu không hiệu quả với hyung đâu.” Teddy nhịp nhịp tay, “Bộ cậu nghĩ Kush thuộc hội người kín tiếng chắc?”

“Em không biết.”

“Youngbae nghĩ Jiyong thích cậu.” Teddy nhún vai sau một hồi im lặng, “Như vậy cũng không hẳn hết hy vọng, phải không? Cố gắng thêm năm mười năm cũng đâu phải gì to tát, okay?”

Mất bốn phút để Seunghyun gật đầu đồng ý.

-*-

Seungri nói, TOP hyung không phải người đầu tiên Jiyong hyung hôn.

Daesung thêm vào, Jiyong hyung cũng không phải người đầu tiên TOP hyung hôn.

Youngbae nhìn bộ đôi maknae, đoạn đảo mắt sang Seunghyun đang say sưa lắp ráp con Người Sắt mới mua với giấy hướng dẫn bày đầy dưới thảm, và đầu kia sofa là Jiyong đang thoải mái duỗi chân gác lên người Seunghyun và dán mắt vào trò đua xe trên ipad.

“Thật ra hyung thấy,” Youngbae hớp một ngụm café. “Đâu cần phải là tình đầu để yêu nhau đâu.”

Lần này, Seungri chỉ mất ba mươi giây để gật đầu đồng ý.



[ 28072011 ]

A very awkward ending //

1 comment:

  1. Chị viết hay lắm, em rất ngưỡng mộ chị. Từ tản văn tới fanfic, từ nhật kí đến những niềm đam mê hoang đường của thiếu nữ, em lao vào đọc ngấu nghiến. Nhưng đáng tiếc, đó là chuyện nhiều năm về trước đối với chị và chuyện của nhiều ngày sau đối với em. Rồi sẽ có một ngày, chị đóng blog và mang góc trời tuổi hoa niên của em đi mất..

    ReplyDelete