Friday, December 31, 2010

Chào Tết của người ta,




1. Tết Tây từ cái tên đã rõ mồn một nghĩa. Đúng nhất thì nó chả phải Tết của ta. Mà lâu rồi, để thích hợp với thời đại và để xã hội hoá, để giải trí, để hoà mình vào toàn cầu đang phẳng hoá, người ta hình thành thói quen đón cả hai cái Tết.

Nhiều lúc ngồi nhà rất muốn vả mồm mình vài cái, cốt yếu là để đỡ thấy láo lếu đi và bỏ ngay cái tật thấy người khác xúng xính quần áo đẹp kéo nhau ra khu Nguyễn Huệ chơi, chụp hình, dù là Noel, năm mới hay Tết nguyên đán thì mình cũng ngứa mồm xói xỉa. Mọi năm thiên hạ đổ mồ hôi sôi nước mắt mặt mày hớn hở đếm ngược đón năm mới, mình chỉ giỏi trò hoặc là nhai đồ ăn đầy mồm hoặc là ngồi lướt web. Phải nói thêm lên yahoo hay vô facebook mấy giờ đó rất sướng. Vì friendlist đều lượt là đi chơi hết cả. Mình available cả tối chả ai vào chat, chả ai spam. Tự dưng thấy mình ngầu dễ sợ, he he.

Tết Tây được nghỉ học. Trường mình quốc tế nghỉ càng nhiều ác. Nghỉ đông, những ba tuần. Đêm nay mới Tết của Tây. Chẳng biết Tây ăn Tết lên cân nào chưa, chứ ta nghỉ học ở nhà ngủ như lợn, ăn như cọp, chả trách lại béo tốt thêm ra.



2. Tiếp xúc với nắng sẽ tăng nguy cơ ung thư da nếu không chống nắng trang bị đầy đủ. Nhưng ở trong nhà kín mãi thì da dẻ phát ghê. Xám xịt, lúc nào nhìn gương cũng tưởng tượng ra quầng thâm. Serum đầy đủ da vẫn cứ xỉn màu, mốc meo, chán chả buồn ngó.

Ngày lại uống bốn năm chai trà xanh. Mình thật giỏi làm giàu cho Number one và trà xanh Không Độ.



3. Mình bị cái chứng ham manga rẻ tiền. Mà không chỉ manga, nhiều khi xu hướng chuộng đồ rẻ cũng rất thịnh hành. Đồ rẻ góp phần nâng cao chính sách tiết kiệm, đồ rẻ chịu khó tìm vẫn có giá tốt và chất lượng ô-kê. Thông thường xài đồ rẻ làm bản thân thấy mình đắt hơn hẳn. Giống như đọc phân tích Sương Tỳ Hải của Bùi Giáng hoặc sách kinh tế sâu sắc kiểu Sao biển và nhện hay Living the 80/20 way khiến mình dễ rơi vào tình trạng ám thị não nhỏ. Còn cầm cuốn truyện tình ái ba xu viết theo phong trào, kiểu anh X yêu em Y, anh Z được em Y tương tư nhưng lòng lại mộng mơ cô A, cô này là mẹ em Y chẳng hạn, tự nhiên thấy mình y như hàng drugstore được nâng cấp thành hàng hiệu.

Loại ảo tưởng này Cinderella chưa chắc biết được. Cô nàng chỉ được bộ áo váy với đôi giày đẹp thôi, nghĩa là tân trang bên ngoài. Đằng này đọc đồ rẻ khiến mình được tân trang bên trong, tức là kiến thức, tức là tầm cao (và nghĩa là bên ngoài mình vẫn xấu =))). Rõ là chả gì vui sướng bằng. Chả gì hạnh phúc bằng, và cũng chả gì tri thức rực rỡ hơn được thế.

Manga rẻ rất dễ nhận biết. Để chọn manga rẻ, cứ focus on some keywords, kiểu như "master", "slave", "unrequited", "childhood friends"... Những loại này, bất kể 5 chap hay 10 chap, đều theo môtíp gọi nôm na là ba trang. Trang 1 - Gặp nhau và rung động. (một số manga hiện đại táo bạo sẽ thay sự ngại ngùng bằng sự vô thức hoặc hiến dâng, aka sex hihi). Trang 2 - Giận dỗi, nghi ngờ, hờn ghen và rạn nứt. (Người thứ ba, Giai ghen vô cớ với gái, Hiểu lầm "cậu không yêu tôi nữa"..). Trang 3 - Hết giận, lại yêu nhau, hay còn gọi là phiên bản nâng cấp của trang 1. Xong. Hết :">


Đọc manga rẻ không cần động não, đôi lúc sẽ rú lên, đôi lúc sẽ thấy phí tiền net down về bỏ mịe. (vì có khi down 3 lần mà chẳng biết, do rẻ quá nên đọc xong có thèm nhớ đâu). Đọc manga rẻ để thấy mình đắt. Trong yaoi, đọc manga rẻ là cách nhanh nhất để thu gom kiến thức, tiếp cận nhiều loại trai, nhiều kiểu tình ái rẻ, nhiều môtíp ghen hờn yêu ghét. Trong manga đắt (LÂU RỒI TÌM CHƯA CÓ), nhân vật thường tính cách phức tạp, khó phân biệt anh nào trên anh nào dưới, vì cốt lõi manga đắt xoay quanh nội tâm và thế giới phức tạp khác của tính cách, chứ không phải những vấn đề thường gặp có tính giải trí cao. Trong manga rẻ, anh trên thường là master lạnh lùng, hoặc playboy, hoặc khờ nhưng chân thành, hoặc ngu chính gốc (được yêu mà chả thèm hiểu, được thổ lộ sẽ từ chối về nhà dằn vặt, I'm a man, how can I love another man? sau đó sẽ tự ám thị No, rồi khi đối phương yêu người khác sẽ nhận ra, The truth is I like you, too.) Anh dưới thường là slave, thường là childhood friend dạng shy bên cạnh anh trên là popular và thường được gái theo nhiều, hoặc là kiêu hãnh lạnh lùng, hoặc dễ gặp nhất là kiểu hờn ghen gặp anh trên đi với gái khác là bỏ chạy rồi sau đó tránh mặt cho tới khi anh kia đến giải thích She's my mother/sister/cousin...

Sau đó thì lặp lại trang 1 như phần trên đã nói.

Mình thích manga rẻ quá, hi hi :">


4. Nhân dịp năm cũ hết, năm mới sắp đến, và dân tình đã đổ xô về chờ count down lễ hội Cheer to the world của Heineken, mình ngồi nhà và muốn viết gì đó. Mình không thích uống bia lắm, nhưng nếu phải uống Heineken vẫn là được nhất. Tất nhiên, trường hợp bất khả kháng thôi, vì uống bia nổi mụn. Mình chỉ nghiện trà xanh. Mà phải là trà xanh không độ.

Cheer to the world.

*vẫy vẫy tay*

:">
Happy New Year,

năm 2011, xin chào, xin chào,

[không cần chào lại đâu.
càng im lặng thì càng tốt ;)]


5. Giờ này năm ngoái mình còn mơ mộng có giai chở đi đón năm mới cùng thiên hạ. Tay trong tay, ôm nhau (không, ở chỗ người đông ôm sẽ nóng chảy mỡ). Rốt cuộc là ngồi nhà ăn. Năm nay rút kinh nghiệm thực tế hơn, mình sẽ bỏ phần mơ cho đỡ tốn thì giờ, nhào vào ăn luôn cho đã mồm sướng não.

Ngày mai sẽ được ăn gà tẩm bột

hihi :">



6. Mình cảm thấy không cần thiết nắm bất kỳ mối dây quan hệ nào khác. Vốn dĩ chân thành thật sự sẽ không thể giữ bằng tay. (dĩ nhiên trừ trường hợp hiện thực hoá quá mức phi lãng mạn) Cảm thấy tự dịu dàng với chính bản thân là đủ. Yêu cũng vừa đủ, tình không quá, rất đỗi đậm đà,

như yêu người trong mộng. như yêu một mùi áo xa lạ. như yêu một người con trai không rõ mặt, không biết tên. tất cả những gì nắm bắt được, là yêu.

vì thế nên không cần đòi hỏi gì khác nữa,

không cần chờ đợi, cũng không cần nghe lời đáp lại,


cốt lõi của tình cảm này là mặc nhiên cho đi.



7. người đàn ông sau này của tôi,

trước khi yêu tôi, tôi muốn anh hãy rơi vào tình yêu cùng Đơn Độc, cùng Một Mình, cùng những vòng tròn nhỏ kín,


vì khi đó, anh sẽ tìm được cách yêu tôi.

Tôi có rất nhiều giấc mơ về người yêu tương lai. Muốn nhất là những đêm tĩnh lặng nằm bên nhau, ở bất kỳ đâu cũng không quan trọng. Yêu cầu duy nhất là tĩnh lặng tuyệt đối. Không điện thoại, không skype, không Y!M. Chỉ nằm bên nhau. Mở nhạc thật to, phải là nhạc Tuấn Ngọc, hoặc ít nhất cũng không phải nhạc thị trường hiện giờ. Có thể hôn, có thể nắm tay, có thể ôm, nhưng tốt nhất là chẳng làm gì cả. Chỉ nằm cạnh bên nhau, nghe hơi thở phập phồng, nghe dưới kia xe cộ đang chuyển động náo nhiệt, thành phố lên đèn và người người hối hả hoà vào cuộc sống đêm rộn rã,

người yêu và tôi nằm trên ốc đảo tự tạo, nghe nhau tồn tại qua hơi thở,

để biết rằng ta đang yêu nhau.



31.12.2010.

Say goodbye, 2010. :)

Wednesday, December 29, 2010

29.




1. Hôm nay đã lấy về quà sinh nhật tự tặng mình. Một thỏi lip shine Bobbi Brown và UV base của Shu. Rất thích. Chị Hạnh tặng thêm một ít illuminating tinted moist của Laura mercier. xD hộp bé nhưng đầy phết. hehe :">

Đi shopping với mẹ lúc nào cũng là tuyệt nhất :P

Đã đăng ký tour đi Sing từ mồng 4 Tết. Với gia đình, te he~

Sinh nhật em Bo cực cực nhộn, cực vui. Bọn nhóc thật là yêu hết sức. Haha. Dù ở thời đại nào đi nữa, con nít, chơi với nhau, bằng cách của con nít, bằng suy nghĩ của con nít, thật trong sáng và dễ thương biết bao nhiêu. Theo một phong cách cũng rất là con nít.


Bản thân cảm thấy năm nay rất tuyệt. Mọi thứ đã diễn ra. Mối liên kết gói gọn và thắt chặt chỉ với các thành viên gia đình. Bế Củ Cải và nghe thằng nhóc bập bẹ nói. Đi mua sắm với mẹ. Bàn chuyện banh bóng với ba. Chơi với Bo. Ăn gà với Gà (haha). Quan hệ xã hội được thu hẹp đến mức tối đa. Việc tiến lên cũng đang chậm lại. Nhưng mọi thứ rất hài lòng.

Hạnh phúc và thoả mãn. Đủ để ngồi mỉm cười một mình. Không có gì đáng chán hay than trách. Mình chỉ cần vậy thôi.


2. iphone chụp hình đẹp. ít ra là đẹp hơn Samsung cũ của tôi. dưới góc ánh sáng. hôm qua chụp hình mới biết. Đã lâu rồi chẳng chụp hình, vốn dĩ bản thân không ăn ảnh, những lúc chụp không thích để mặt mộc bao giờ. Nên hiếm khi nào chụp. Trừ khi quá cần thiết, hoặc là mẹ mắng, bắt chụp quá thì thôi. Không có kỷ niệm gì cần luyến lưu. Ý niệm phải gần như hoàn hảo hoá đã đánh bỏ thói quen chụp ảnh của mình. Thi thoảng vẫn nghĩ, lưu giữ quá khứ là cội nguồn tội lỗi. Rất dễ để cấu thành tội phạm mai sau này,


vì tình yêu với quá khứ là bùa mê, và vì rất dài và rất mỏi, tôi mới dần dần học được cách quay lưng với người tình này,

Thôi, xin không yêu (lần) nữa.


3. Một dạng của nghiện, tôi bị mê hoặc bởi những thỏi son. Đọc reviews, swatch, promotion, hình dạng. Cảm giác mỗi màu son, mỗi chất son, mỗi loại là một bí mật. Rất riêng tư và rất hay ho. Như MAC vỏ đen, nắp tròn, mượt mà và bí ẩn. Dior, nắp đậy luôn cầu kỳ, hình hộp chữ nhật và ấn tượng. Màu đen của Chanel rất đặc trưng, dù son thỏi như Rouge Coco hay gloss kiểu Brilliant lip shine hay Aqualumiere cũng thế. Đen kiểu sang và lạnh. Bourjois cũng màu mè từa tựa Dior, nhưng trẻ trung và rực rỡ hơn. Lancôme không bao giờ mất đi vẻ kiêu hãnh tuổi trung niên. Benefit dễ thương từ kiểu chữ trên thân lọ. Tokidoki hoạ tiết hoạt hình rất nhí nhảnh.

Đặc biệt mê vỏ đen của MAC. Đủ kiêu sa và đủ dịu dàng. Pro longwear lip creme kiểu vỏ khá hay, mặc dù thế chất son rất khó xài. MAC lipstick dòng thường, thích nhất.

cũng như một anh chàng đào hoa bảnh mã, collection của MAC luôn làm người ta phát điên.

Mình rất ưng To The Beach. Màu cam tươi tắn, hình cá ngựa rất cưng. Shimmer xinh. Cả Thrills lẫn Flurry of Fun đều đẹp. Flurry of Fun cam nhẹ hoà với nhũ xanh lá nhạt. Hay nhất trong các màu gloss hầu hết là tone hồng của mình. xD~~

Niagara của NARS đang là điểm nhắm kế tiếp.
Và welcome Bobbi Brown Nectarine, lol.


4. Thời gian đang đứng về phía người Mã. Hiệp 1 đã kết thúc. Tân vương của AFF Suzuki Cup 2010 đang dần lộ diện. Không còn Việt Nam trong cuộc đấu tranh ngôi vàng, thật sự ko mấy hứng thú.

nhưng phải công nhận, đội trẻ Malaysia có cá tính của riêng họ. và đã làm nên sức mạnh của riêng họ. cả hàng rào nhiều lớp phòng ngự cũng thế.


Hy vọng Malaysia sẽ đăng quang,

tôi nghĩ mình có thể cười đón chào nhà tân vô địch.



5. chúng ta chờ thử xem sao,

mong là tôi sẽ điền tên Malaysia vào phần này, sau khi trận đấu kết thúc.

.

(vâng)

Chúc mừng Malaysia. Chúc mừng Rajagobal (thật tội lỗi, vì phải mở web bongda để type đúng tên ông). Và xin chào những nhà tân vô địch của giải đấu AFF Suzuki Cup.

Cổ tích không hiện diện, và cũng không có ông Bụt ban phép màu ở Bung Karno của người Indonesia. Tất cả là hành trình của sức trẻ, sự gắn kết, sự táo bạo và hy vọng. Rajagobal đã giữ đúng lời phát biểu. Malaysia sẽ không hoá thân thành xe buýt đứng yên. Ngược lại, một lần nữa chúng ta phải bất ngờ và thán phục, số 10, Safee cùng bàn mở tỉ số cho Malay trong hiệp 2. Cú sút căng lưới. Đẹp. Bàn thắng nào của Safee cũng đẹp, đẹp tài tình. Từ cú cứa lòng vào lưới Việt Nam, đến cú đánh đầu tung lưới, cũng chính là khởi nguồn của giấc mơ vô địch tắt dần cho Indo trong trận chung kết lượt đi, cuối cùng là cú sút tuyệt đẹp. Không ai có thể nói Malaysia được nữa. Họ không chỉ phòng ngự giỏi, mà còn tấn công hay. Ít nhất là trong giải đấu AFF lần này.

Cúp đã trao trên sân nhà của Indonesia. Malaysia chính là tân vương của AFF Suzuki Cup 2010. Rajagobal chắc chắn sẽ trở thành một lịch sử mới. Bóng đá là như thế. Nói gì đi nữa, kẻ thắng cuộc là kẻ vinh quang. Và hầu hết, là kẻ mạnh.

Congratulations, Malaysia.


6. Alfred Riedl, một lần nữa lại về nhì. Indonesia nhận huy chương bạc, trên chính sân nhà của mình. Buồn, một lúc thôi. Chẳng biết lúc bước lên bục, Riedl có nhớ đến Việt Nam, nhớ đến những chàng trai học trò cũ của mình, nhớ đến hàng triệu người hâm mộ lúc nào cũng một lòng tin yêu. Mỹ Đình thân thương SEA Games 22 năm ấy, nước mắt tức tưởi rơi trên sân nhà. Người Thái, lại nhận huy chương vàng trên quê hương chúng ta,

Minh Phương đã giã từ đội tuyển. Tài Em đã bước sang độ tuổi không còn sung mãn 100% như xưa. Công Vinh phong độ cũng nay mai thất thường. Cũng mấy mùa SEA Games qua rồi còn gì nữa. Sáu năm rồi chứ có ít đâu. Huy Hoàng không thể tung hoành khu trung tâm nữa. Chúng ta cần đội trẻ kế thừa. Như Thành Lương, Trọng Hoàng. Hoàn toàn cần một đội hình trẻ, để tiếp nối giấc mơ dang dở của lớp đàn anh.

vì giấc mơ ko phải là vô hạn,
có đôi khi không thể mãi mãi đuổi theo, cố níu cố với


Tất cả đã nói hàng trăm lần, bóng đá Việt Nam cần một cuộc chuyển giao thế hệ. Cần một sự táo bạo, liều lĩnh cần thiết. Cần một sự quên đi gánh nặng thành tích, mà đưa đội trẻ vào thử nghiệm, để những chàng trai ấy cọ xát, học hỏi kinh nghiệm, để trở thành một tập thể đạt được giấc mơ bao năm qua của bao lớp đàn anh,

và của triệu triệu trái tim người hâm mộ cũng rất nhiều thế hệ,

Có vài điều chúng ta cần học ở Malaysia.


7. Như bao người hâm mộ khác, tôi luôn tự hào về các chàng trai Việt Nam. Về tinh thần quả cảm và đôi chân không biết mệt, luôn chiến đấu đến giây phút cuối cùng và cống hiến trọn vẹn trái tim cho khán giả. Tình cảm đó cũng sục sôi mãnh liệt không kém gì tình yêu của người hâm mộ. Nhưng cũng như cuộc sống xã hội hàng ngày, chỉ tình yêu hai chiều thôi thì chưa đủ làm nên giấc mơ. Bóng đá là cuộc chơi của phong độ, đẳng cấp, chiến thuật và thêm ít gia vị may mắn. Sân cỏ là cổng thiên đường và địa ngục. Đó không phải là thế giới của Shakespeare, nơi mà hai người chỉ sống bằng tình yêu và quên mặc đi ngày tháng,

không phải thế.

Người hâm mộ không thể mãi mãi là Juliet. Không thể mãi mãi rơi nước mắt tiếc nuối. Đội tuyển của chúng ta cũng chẳng phải Romeo. Càng không muốn cái chết là nơi chốn hạnh phúc riêng đôi lứa. Hoàn toàn không.

Tôi còn nhớ SEA Games trước, khi Việt Nam thua Malay trong trận chung kết tưởng chừng như ta đã nắm vàng, biết bao tiếc nuối đã kết đong. Chúng ta đã chờ mấy mươi năm rồi, ở đấu trường SEA Games ấy. Dặn lòng thôi, các chàng trai đã cố gắng rồi, ta chờ thêm mấy năm nữa cũng chả sao. Mấy mươi năm chờ được, thêm vài năm có bẽ bàng gì?

ừ thì đấy,

Nhưng chờ thì đâu phải chờ không,

phải có cái gì mới chờ được chớ.



mà cái gì thì chỉ có Calisto biết thôi.
nên ta lại chờ thêm năm nữa vậy.

Wednesday, December 22, 2010

Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư: Những thước phim buồn không chiếu trên màn ảnh.




"Cũng giống như phim tình cảm, đôi khi người ta vì yêu mà rứt ruột lìa xa người mình yêu. Biết làm sao, hoàn cảnh vậy mà."

(Trích "Bởi yêu thương")

Đọc truyện Nguyễn Ngọc Tư giống như vào rạp xem phim. Chỉ có thể là người chứng kiến, tuyệt nhiên khó lòng mà thử vai người trong cuộc thành công. Truyện ngắn của chị (vâng, gọi "cô" thì nghe có vẻ hơi xa lạ quá, lại không quen miệng) ít cái nào phức tạp, nhưng sâu sắc và đầy trải nghiệm cuộc đời. Câu văn câu nào câu nấy đều rõ nghĩa, ngôn từ giản dị chất phác rặt chất Nam Bộ, không cầu kỳ hoa mỹ, không màu mè vòng vo. Nhưng "đẳng cấp" thì xin không bàn cãi. Trước Nguyễn Ngọc Tư, mình cũng đã adua theo mốt, mua tiểu thuyết do giới trẻ viết về đọc, cụ thể có Cocktail cho tình yêu, Phải lấy người như anh, Công ty, etc.. Tuy nhiên vừa gấp sách lại là quên sạch, và hoàn toàn chẳng thấy tèo cảm động nào.

Có thể do tính mình lạnh và vô tâm. Có thể do mình nuốt không trôi những bi kịch tình yêu hoàn hảo hoá tràn lan trong văn chương trẻ. Dù gì đi nữa, trên phương diện cá nhân, cái gì dở là mình không nhớ. Chẳng thể nào gọi là buồn, khi nhân vật đau khổ uống rượu say hoặc khóc trong đêm tối quằn quại, nhịn ăn bỏ bữa gầy yếu thất thần còn người đọc nằm gác chân mồm nhai nhóp nhép cười hi hi. Thật là vô duyên và thật là phản cảm. Nhưng nó cũng đồng thời chứng minh, một khi sợi dây đồng cảm không được nối lại, mọi thứ khác tất yếu sẽ hoá thành vô nghĩa. (và vô duyên, như đã nói.)

Nói thế để thấy được cái tài tinh tế và khéo léo của Tư. Văn Tư viết trong sáng, đôi lúc duyên dáng, đôi lúc lại buồn tênh. Chân chất hiền lành như người dân vùng Nam Bộ, cái đẹp đơn sơ mà trong trẻo đến tận cùng. Nhân vật trong truyện ngắn của Tư chẳng phải người mẫu chân dài sống trong căn hộ cao cấp, chẳng phải anh giám đốc trẻ đẹp trai thành công hào hoa dù suốt ngày không làm mà vẫn đi xe hơi láng cóng, càng không phải cô nàng spider girl thành thị trắng trẻo sành điệu giăng lưới giám đốc X với ca sĩ Y cùng một lúc. Hình tượng trong văn chị rất gần gũi. Ngay cả tên gọi cũng phản ánh rõ chất miền quê Nam Bộ. Là ông già Chín Vũ nặng tình trong "Cuối mùa nhan sắc", là anh Hết chất phác trong "Hiu hiu gió bấc", là Sáu Tâm trong "Bởi yêu thương". Hay Sáo trong "Nước như nước mắt", rồi dì Bảy dượng Bảy trong "Tình lơ". Còn nhiều nữa. Nhân vật của Tư gọi tên lên thôi cũng thấy thân quen rồi. Đọc truyện còn ác chiến hơn nữa. Giống xem phim mà xem phim 3D. Lâng lâng như ở cõi trên, cảm xúc nhảy múa biến đổi kiểu gì chẳng rõ.

Đọc quyển đầu không để ý, mấy quyển sau thì quen. Trước khi đọc hít thở sâu chuẩn bị tâm lý cả. Chuẩn bị cho việc đồ thị cảm xúc sẽ lên xuống không báo trước. Rất nhiều lần chịu không nổi mà gập sách lại. Hoặc nao lòng như rơi xuống đáy vực sâu nghìn mét. Trời ơi. Chuyện người ta mà mình buồn, kỳ vậy đó.

Không phải chuyện mình, là chuyện người khác. Tư kể thì mình đọc, có vậy thôi chớ sao. Kết ở đâu phải chịu ngay ở đó, sau này có khác đi hay không thì đâu phải chuyện đời mình. Tư hay dùng "Ai mà biết.", hoặc mấy câu nghĩa tương tự vậy trong mấy tập truyện ngắn mình đọc gần đây, "Giao thừa" với "Khói trời lộng lẫy". Giọng điệu nhẹ tênh. Đúng rồi. Chuyện ra sao có người trong cuộc rõ thôi, người ngoài sụt sịt hay cười ti toe thì cũng có nắm được bản chất gì. Nhưng chả hiểu sao cứ thấy rầu rấu.

"[...] Quanh hai con người đau đớn, cá Sầu Ngư đang nhơ nhởn họp bầy.

...Đoạn có người hỏi rồi hai đứa đó ra sao. Tôi không biết, tôi đâu có lội theo chi. Thấy đi thì biết đã đi, vậy thôi."

(Trích "Nước như nước mắt" - tập "Khói trời lộng lẫy".)



Đó, tèn ten ending nhẹ nhàng như thế đó. Chỉ có người đọc mẫn cảm lạ lùng như tôi mới nghĩ điềm gở, chắc Sáo với anh ta khó lòng mà bơi qua hết khúc sông. Hoặc đằng nào cũng để lại cái tiếng đàn bà hư hỏng, có khi còn bị nghi ngờ đồng phạm giết chồng. Rồi cũng không biết nghĩ đằng nào cho phải lẽ. Thương Sáo thì bất công cho chồng Sáo quá. Chồng Sáo dân sông nước, hổng biết có phải vì chân chất quá mà hoá vô tình. Bảo không thương không đúng, tính ra cũng đàn ông tốt, không rượu chè gái gú, chỉ "ưa nói hai từ đúng điệu" thôi. Nhưng "Chữ đúng điệu nhiều lúc làm Sáo sợ. Nhất là khi nghe bảo "em nằm day lại tui gãi cho đúng điệu cái coi.".." Chẳng biết anh ta có chết đúng điệu vì lá ngò gai đó không. Lúc rời trần gian rồi chắc cũng tại đúng điệu đàn ông nên chẳng hay gì chuyện vợ mình và người đàn ông sương gió ấy. Cái người làm anh chết. Cái người dẫn vợ anh bỏ trốn. Đúng Điệu ơi là Đúng Điệu, mấy chuyện này anh biết hay giả vờ không biết...

"Giờ người đàn ông này lại bảo, "Em đi với tôi nghen - Cũng câu nói năm xưa, giờ nhuốm màu vô vọng - Chồng em có còn đâu...". Sự vô vọng của năm chữ đằng sau phả hơi lạnh tới cả cái gật đầu của Sáo, ừ thì đi."

(Trích "Nước như nước mắt".)


Cái mấu chốt của nỗi buồn, của nỗi đau nhiều khi chỉ xuất hiện ngay kết thúc. Mấy con cá Sầu Ngư chắc gì đã tha thứ cho đôi tình nhân bỏ trốn không ngoảnh đầu lại này. Tư nói rồi còn gì, làm sao chị biết được, chị có lội theo đâu. Nhiều khi vì yêu người ta làm liều. Nhân vật của Tư là thế đó, sống hết mình, vì yêu hay vì bất kỳ điều gì khác. Nhiều lúc cũng vì hết mình mà chịu phần thiệt thòi. Chịu thiệt biết đau nhưng lại xem đó là hạnh phúc. Nói như Nguyễn Trọng Bình, con người hướng thiện thành thật trong văn Nguyễn Ngọc Tư "[..] xuất phát từ suy nghĩ thà chấp nhận riêng mình đau khổ còn hơn là phản kháng để làm tổn thương người khác." và "..con người trong truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư làm chuyện gì cũng đắn đo suy nghĩ và cân nhắc xem chuyện ấy là tốt hay xấu, là đúng hay sai, có gây tổn hại đến người khác hay không để từ đó quyết định nên làm hay không nên làm." (đọc toàn bài phân tích ở đây)


Thời đại hiện nay, nhất là ở thành phố, rất khó để tìm và tin vào lý tưởng sống độ lượng, bao dung và chân thành như những gì Tư muốn chuyển tải đến bạn đọc. Vì thế, truyện ngắn của chị như một luồng gió mới, đánh thức lòng tốt, mặt thiện trong mỗi người đọc, để lại cho chúng ta một khoảng lặng để suy nghĩ. Cách nhìn nhận hạnh phúc đưa ra trên nền tảng cho đi. Trái tim dù tan vỡ vẫn tràn đầy độ lượng. Những mối tình ngang trái và dang dở trong truyện ngắn của chị cũng từ niềm tin này mà thành.


"
[...] Ông nói với tôi rằng bỏ cả đời đi theo đoàn hát cũng không uổng, bởi vì đời ông thực có ý nghĩa. Lần đầu tiên ông được đóng vai chính, người ta hỏi vai gì, ông bảo vai con của đào Hồng, phút lâm chung của người đàn bà ông yêu thương, ông gọi "Má ơi!" và thấy bà mỉm cười. Chỉ vậy thôi à. Ừ chỉ vậy thôi. Nhưng tụi trẻ bây thì biết gì chuyện tình cảm của người lớn..."

(Trích "Cuối mùa nhan sắc")

Chín Vũ, ông già bán vé số, nhân vật chính của truyện ngắn "Cuối mùa nhan sắc", hơn bảy mươi tuổi, và một tình yêu cả đời vẫn trẻ hoài ở tuổi hai mốt, ngày mà ông gặp đào Hồng. Rồi si mê, rồi bỏ cuộc sống thượng lưu bôn ba theo gánh hát. Yêu đào Hồng với tất cả những gì ông có, lặng lẽ, hy sinh và dào dạt. Nhưng đào Hồng chỉ yêu Thường Khanh. Đến cuối mùa cũng vì ông ta mà chết. Cả quán cà phê chú Tư Bụng thấy điều đó. Ai cũng thấy, cũng biết điều đó. Chỉ có ông Chín phẩy tay, tụi bây con nít con nôi, biết gì tình cảm người lớn mà ưa nói...

Vì cái "tình cảm người lớn" đó mà cả đời ông khổ cực. Vì cái tình cảm đó mà ông già thất thập cổ lai hy vẫn cứ như thanh niên, không dám uống cà phê để dành tiền "mua cho cổ chai dầu thơm", hay "đập con heo đất, đi chợ mua cho bà thỏi son với hộp phấn Bông mai"; để cuối cùng bà cũng chỉ "..vẻ mặt buồn hiu, "Anh tốt với tôi chi mà tốt hoài vậy?", làm ông Chín cũng buồn." Buồn cứ buồn, mà yêu cứ yêu. Tình yêu trong văn Tư không có tuổi. Nỗi đau cũng không có tuổi, và dĩ nhiên chẳng ai mừng sinh nhật sự hy sinh hay nỗi bao dung, độ lượng.


Cuối cùng ông vẫn hạnh phúc, dù đã trải qua không biết bao lần nỗi đau. Chỉ là đào Hồng đã cười với ông. Chỉ có thế thôi. Đọc hết truyện vừa giận vừa thương, lại vừa ngờ ngợ. Thời buổi này còn có người tốt dữ vậy sao trời? Đáng lẽ ông Chín đừng kể đào Hồng có Thường Khanh tới tìm, để bà hy vọng, rồi thất vọng, rồi rời bỏ ông. Đáng lẽ bà còn sống lâu hơn nữa. Đáng lẽ ông còn được thấy dáng bà hiu hắt gánh chè lâu thêm chút. Ông nói làm gì, cho ông đau?

nhưng đã đau hơn năm mươi năm rồi còn gì.

Đã ôm cuộc tình đơn phương ấy ngần đó năm trời, thôi thì thêm vài năm nữa cũng chẳng sao.

"..tụi trẻ bây thì biết gì chuyện tình cảm của người lớn..."


C
hả cần môtip Lọ Lem hoàng tử, chả cần trai đẹp giàu có thành đạt chung tình, chả cần hoàn cảnh khắc nghiệt nghẹt thở dính dáng đến vũ trường, đường dây buôn bán hay blah blah... Chỉ cần ông già bán vé số với bà bán chè xưa là đào hát, với cuộc tình thầm lặng không đòi hỏi hay trách cứ. Thừa sức làm tụi trẻ bây thấy đau lòng. Nhiều khi chẳng là vì gì cả.

Giống như vô rạp coi phim buồn vậy thôi. Mà sao buồn cứ dai dẳng đeo hoài lâu hết.



T
ình yêu hy sinh vì hạnh phúc người mình yêu, nhẫn nại và chịu đựng mọi đau khổ thiệt thòi là chủ đề quen thuộc xuất hiện khá thường trong truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư. Ngoài "Cuối mùa nhan sắc", còn có "Rượu trắng", "Bởi yêu thương", "Dòng nhớ", "Hiu hiu gió bấc", rồi "Một mối tình"... Đàn ông hay đàn bà khi yêu trong văn của Tư thường ít khi dùng lời nói bóng bẩy ngọt ngào. Chỉ có hành động là thể hiện. Mong đối phương hiểu, hiểu ra thì ít mà dẫn tới tréo ngoe thì nhiều. Là người đàn bà đã đi tìm "tình địch", người xưa mà chồng mình chưa bao giờ ngừng thương nhớ. Một đời sống với nhau chồng hiền lành, sống tròn trách nhiệm, nhưng nhân vật "má tôi" vẫn hoài đau đáu lẫn hờn ghen, biết rằng trái tim chồng chưa thuộc về mình bao giờ. Bởi tâm hồn ông đã trôi theo dòng nước, kể từ ngày cô con gái nhỏ với người xưa chết đuối, còn ông buồn hận bỏ về nhà. Hận thì hận, nhưng đau đáu mãi tình yêu. Người đàn bà đến sau, tức "má tôi", đến lúc chồng qua đời rồi vẫn cứ đi tìm người xưa đó, người hay neo ghe lại ở bến sông một thưở trước nhà ..

"Má tôi vẫn không ngừng tìm kiếm dì, hỏi để làm gì, má tôi nói để cho dì hay và nói với dì, nếu sống mà không gần được, chừng nào chết, mời dì lên nằm trên đất vườn tôi.

Đó là nỗ lực cuối cùng má tôi làm để chấm dứt cái cảnh ba nằm bên má mà hồn vẫn hướng về những dòng sông miên man chảy."


(Trích "Dòng nhớ".)



C
hắc chữ "tình" làm người ta hành động đôi khi khác lạ. Thương tại vì người ta không quên hay quay lưng lại được chuyện xưa. Trời ơi, tình gì mà lạ vậy. Nhưng mà có thật hết. Trong văn Tư có hết, ngoài đời cũng có. Trong văn Tư hiện lên thật hơn cả đời thực. Sống động, từ nụ cười cho đến giọt nước mắt nuốt ngược vào trong. Ai yêu cũng vậy hết. Nhân vật "Tôi" trót lỡ đem lòng thương anh rể mình suốt mười mấy năm trời trong Một mối tình cũng vậy. Yêu từ thưở bé, vui đùa ngây thơ đã "Em xí thằng Trọng", vậy mà "Trọng lại thích chị Ái tôi hơn. Trọng thương thầm chị cũng nhiều như tôi thương thầm anh vậy." Cái "cũng như" này hoá ra lại làm nên vòng luẩn quẩn. Chị Ái bỏ đi từ lúc thằng Bầu còn bé tí, mười mấy năm sau "tôi" vẫn một lòng yêu Trọng, yêu anh rể của mình. Yêu đến nỗi khi "tôi" cứ thắc mắc anh Hai có chịu tính chuyện đi bước nữa chưa, má còn bảo "cái con nầy, lần nào về cũng hỏi có mỗi chuyện đó." Còn nhân vật chính thì "Mình à? Mình sao? Lần nào cũng hỏi chuyện đó? Ụa, hỏi hồi nào mình không hay vậy ta?". Có mối tình thôi. Anh Hai cũng có, thành thử ra mười mấy năm rồi, anh cứ giữ cảnh nhà xưa, để "má con nhớ được đường, nhớ được nhà mà về." Hỡi ôi, lời thằng Bầu ngây thơ, có gì nói đó, nó chân thật với dì Út thế thôi, mà nghe sao đắng quá.



Một mối tình
. Tựa truyện gì đâu nghe nhẹ hẫng, cứ như kể chuyện người chứ chẳng phải trút hết nỗi lòng mình ra. Mà đặc trưng của Nguyễn Ngọc Tư là ở chỗ này. Chọn lựa từ ngữ không dao búa hay nặng nề, toàn ngôn từ rất hằng ngày. Chẳng phải cố ịn ra cả tá đau buồn kể lể vào truyện, nên mới có cái cảnh oái oăm với người đọc khi mấy mẩu truyện thanh thoát giản đơn thế mà nỗi đau tứa ra nhói cả lòng. Dù chả phải là chuyện của mình đâu, mà là chuyện của Sáu, Bảy, Chín nào đó ở miền quê Nam Bộ trong mấy cái xóm nào tên lạ hoắc lạ huơ kìa.

"[..] nó biểu, dì Út đừng có giận, ba con nói dì giống má con quá, nhìn dì, ba con chịu hổng nổi. Tôi nổi khùng trong bụng, nhìn tôi thì thương tôi chớ mắc mớ gì mà nhớ về người khác."

"Không lẽ im re hoài, tôi nói với Trọng, rằng anh có nhớ chị Hai thì cũng vậy thôi, người vẫn chưa về, thử thương tôi đi, tôi sẽ giúp thằng Bầu nấu cơm, vá áo, giúp anh lau ống khói, châm dầu cái đèn chong nhỏ, giữ cho ngọn lửa suốt đêm ngày le lói đỏ như giữ vẹn truyền thống nhà mình đã trăm năm nay. Sau nầy, chị Hai có về, tôi sẽ trao anh lại, như ngày xưa vậy, tôi làm cũng được lắm mà, gọn bân chớ gì...

Mà, trời ơi, Trọng ác với tôi chi vậy, sao bắt tôi phải kìm lòng không được để nói ra, nhìn tôi mà không hiểu à?"

(Trích "Một mối tình")


Cái gì cũng nhẹ tênh, nhẹ tênh như mấy chiếc lá tới mùa rụng đầy sau sân, như chiếc ghe nhỏ trôi trên dòng miên mải. Có màu vô vọng nhuộm phủ cuộc tình qua bao mùa gió thổi, có trái tim yêu chẳng được đáp lại bao giờ. Người Nam Bộ thẳng tính, có sao sống thế, thực với cái lòng mình là được. Đến tình yêu cũng thế. Làm được gì thì làm, yêu rồi tính toán với nhau chi nữa. Chuyện thế nào cũng do tại đời thôi. Có người lòng thay đổi, thì cũng có người tình cảm trong tim không tỷ lệ thuận với thời gian.

"Thêm một mùa gió bấc nữa, chị Hảo vẫn chưa lấy chồng. Ai lại cũng hỏi, chị chờ ai vậy cà. Chị bảo chờ người xức dầu Nhị Thiên Đường của chị mà hết đau, [...] chờ người ta thôi buồn khi đưa chốt qua sông.

Nhưng mà chờ tới chừng nào lận?

Ai mà biết.

Mùa nay gió bấc hiu hiu lại về."

(Trích "Hiu hiu gió bấc".)


Đạo diễn không biết, lấy gì khán giả tới rạp biết đây? Có thể anh Hết bị tía đập thêm mấy trận nữa chợt tỉnh ra, hiểu được tình yêu của người đã cho anh chín chai dầu Nhị Thiên Đường từ thời con gái. Có thể chị Hảo sẽ tìm được hạnh phúc khác. Có thể chẳng có gì xảy ra, và chuyện của hai người họ cứ trôi đi như thế. Gió bấc về rồi gió bấc đi. Bàn cờ, chị Hoài, anh Hết và chị Hảo. Vòng tròn đó sẽ mãi khép kín. Và cứ xoay. Không như trên màn ảnh, đời thật rất khó mà thoát ra.

So với "Khói trời lộng lẫy", "Giao Thừa" thiên về những câu chuyện tình buồn dung dị hơn. Dòng chảy Tư khơi nguồn nhẹ nhàng hơn, dù sóng ngầm vẫn hiển hiện, dữ dội và hiển nhiên như một lẽ thường trên đời. Trừ "Nước như nước mắt", những truyện ngắn có trích dẫn ở trên đều nằm trong tập Giao thừa. 17 truyện ngắn, 162 trang. Tái bản lần thứ 10, NXB Trẻ. Giá bìa 23,000 đồng. So với 60,000 đồng cho một vé xem phim ở Megastar, đây là một sự đầu tư đáng tốt, theo ý kiến cá nhân.

Dĩ nhiên, ai hiểu thì hiểu thôi.

Người review sao mà biết được.


Văn của Nguyễn Ngọc Tư có chiều sâu, đậm phong cách Nam bộ, và ám ảnh. Vâng, chính xác là ám ảnh. Nỗi ám ảnh từ tốn khoan thai bước vào tâm trí, nhẹ nhàng hệt như văn của chị, đến nỗi chính người đọc cũng không nhận ra. Nhưng sẽ sớm thôi, khi chợt biết, những câu chuyện ở miền sông nước của những người ta không quen biết, hoá ra lại nằm trong trí nhớ ta rõ như thể ta là người trong cuộc. Cánh đồng bất tận là minh chứng rõ rệt. Hiện giờ, Cuối mùa nhan sắcMột mối tình đã được thêm vào danh sách ám ảnh của tôi.

Tôi gọi đó là một sự ám ảnh ngọt ngào. (và đúng đắn)

Còn cụ thể là ngọt hay đúng đến mức nào thì ấy lại là chuyện của tôi.

Với những thước phim khắc khoải của Tư, những thước phim không thuộc về màn ảnh (và dù có lên cũng không sống động bằng), mỗi khán giá đến rạp đều có quyền giữ một kết thúc cho riêng mình. Như giữ một tấm vé sau khi soát, giữ một chỗ ngồi trong rạp, giữ ly popcorn hay ly nước ngọt, hoặc là giữ tay người đi cùng bên cạnh để khỏi lạc nhau.

Chuyện coi dễ mà xem ra không dễ.


- vào một ngày đã đóng hết cửa nhà của tháng 12,

Cảm nhận truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư
- "Giao thừa" & (1 ít của) "Khói trời lộng lẫy."



Yên tĩnh quả là đỉnh cao của cảm hứng và siêng năng,
hehe :">

[Hình minh hoạ: bìa KTLL source ở đây, bìa GT source ở đây.
Mình tự ghép cả 2 vào 1 để đỡ up 2 hình do blogspot phần compose new post rất khó chịu =))]



[Detective Conan] Ga cuối - HeiShin fanfiction. (5,6,7.)




Disclaimer
: Nhân vật thuộc quyền sở hữu của Gosho Aoyama ' '
Fandom: Detective Conan ~ Pairing: H. Heiji x K. Shinichi
Category: OOC | Romance | Sad | Shounen-ai
Summary:

Rồi có một chuyến tàu qua, vĩnh viễn chẳng bao giờ trở lại...

Này cậu, cổ tích không có thật.
Đừng lo, mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi mà.
///

"Shinichi này, hè năm sau cùng đến Chigasaki nhé?" ...

Part 1-2-3-4: Here

Part 8-9 


g
a. c u i

5. Người ta đưa tiễn Hattori vào lòng đất một sớm tháng ba, nền trời trong veo như nước mắt. Bên nơi hạ huyệt đầy hoa trắng thả rơi, Shinichi đứng chôn chân, vòng tay ôm lấy người cậu ta yêu nhất.


Kazuha à, nỗi đau của chúng ta có giống nhau không?


*

Sau đám tang, Shinichi trở về Tokyo. Sáng sáng đến trường đại học, chiều ghé qua thư viện, tối lên mạng hoàn thành project, thứ năm tạt ngang nhà sách mua truyện trinh thám, cuối tuần đi chơi với Ran. Thanh tra Megune vẫn xem cậu là trợ lý phá án đắc lực nhất, tên tuổi thám tử lừng danh Kudou không hề giảm nhiệt. Cuộc sống giữa lòng Nhật Bản tiếp tục diễn ra, bình thường như trước giờ vẫn thế.


Hai mươi tuổi, và vĩnh viễn chẳng còn Hattori Heiji.

Tận đáy lòng mình, Shinichi chưa bao giờ tin có lúc những ngày tháng này lại đến.


*


Cậu nhận được bưu phẩm từ London giữa sáng tháng năm. Người gửi là Saguru Hakuba, ấn bản Sherlock Holmes toàn tập còn thơm mùi mực. Kèm theo cánh thiệp nhỏ, trên đó mấy dòng chữ viết vội của thám tử tóc vàng.



“Chúc mừng sinh nhật, Kudou.

Quà của tôi chỉ có mảnh giấy này và tiền cước phí gửi từ Anh sang Nhật, của ít lòng nhiều, đừng bảo tôi keo, oan lắm. Còn cuốn sách là quà của Hattori-kun. Ba tháng trước, cậu ta có gọi sang London nhờ tôi đến nhận sách và gửi về giúp cho kịp sinh nhật cậu. Nếu cậu muốn biết cậu ta order từ đời nào thì tôi cũng không biết đâu. ‘__’

Nhưng cậu thật là người may mắn đấy, bởi cả thế giới chỉ có ba mươi quyển được xuất bản thôi. Và cậu ta thì đã chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ cho cậu từ lâu lắm.

Happy your 20th. À, đừng quên lời tôi dặn nhé. Đừng khóc, vì hôm nay là sinh nhật cậu :)”


Đừng khóc.

Nhưng Shinichi đã không làm theo. Từ khóe mắt tưởng rằng đã quên, xuống dọc hai bên gò má, qua cổ và rơi xuống trang bìa mới cứng.

Đừng khóc.

Cậu không hề đọc nổi phần sau tấm thiệp. Khi cái tên “Hattori-kun” được nhắc đến, nước mắt đã vội rơi. Loang trên màu xanh đen bìa sách, thấm ướt cổ tay Shinichi. Hai tháng sau cái chết của người thám tử tài hoa Osaka, nỗi đau đã vụt khỏi tầm kiểm soát. Sinh nhật hai mươi hôm ấy, mưa giăng trắng xóa cả thành phố phương Đông.

Chính là lúc Kudou Shinichi nhận ra, người chết có thể ra đi nhưng không thể quay về được nữa. Mùa xuân năm nay đã trôi qua, khi Hattori nhận vé tàu từ tay Thần Chết, khởi hành ở ga đi trên tuyến đường Tây Nam nghiệt ngã. Hết thật rồi, từ giây phút ấy. Mọi thứ hết rồi, nghe rõ chưa?

“Heiji!”

Shinichi gào lên.

“Giỏi thì ra mặt ngay đi!”

Đáp lại cậu chỉ là không gian lặng thinh, giờ đã vắng mùi bánh hương chanh lúc hai giờ sáng.

“Hattori Heiji!”

“Đừng có chơi trò giấu mặt với tôi nữa, đồ điên!”

“Nghe không, Hattori Heiji!!”


Shinichi này, hè năm sau đến Chigasaki nhé.

Hè năm sau,


đến Chigasaki...


Cậu ta chết rồi, nghe rõ chưa?



6. Ngày giỗ đầu của Hattori, mọi người dường như đều đã bình tâm lại. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, vừa đủ để vùi lấp phần nào đau thương vào góc lòng và sống tiếp với con đường dài phía trước. Kazuha mặc váy trắng, ngồi tiếp chuyện với bạn bè cũ ngày xưa của họ. Mái tóc dài đã cắt ngắn lên, trông cô đằm thắm và chín chắn hơn nhiều.


Shinichi bước lên từng bậc cầu thang cũ, nơi căn phòng trên gác giờ chỉ còn là kỷ vật của người quá cố. Cửa sổ mở toang ra con đường dài sau nhà Hattori. Hai hàng cây anh đào đã nở hoa, thấp thoáng cánh hồng lả lướt theo cơn gió mát. Phía trên cao, bầu trời loang loáng sắc xanh hòa cùng những cụm mây bay ngang vẽ thành đường kẻ trắng kéo dài vô tận. Shinichi nghiêng đầu soi mình vào nền trời tựa mảnh gương, tuyệt nhiên chẳng thể thấy hình bóng của Hattori Heiji trong đó.


Cậu đứng bên khung cửa rất lâu, cho đến khi Ran khẽ gọi từ đằng sau, Shinichi à, ta về thôi, không sẽ trễ tàu mất. Cậu nắm nhẹ tay Ran, bất chợt nhận ra tay mình đã lạnh tự khi nào. Sự lạnh lẽo chẳng mấy dễ chịu đó khiến Shinichi nhớ đến bàn tay của Hattori.

Có vết chai đặc trưng của dân tập kiếm đạo, và có mùi hương ấm áp ưa siết chặt lấy mười ngón tay của Shinichi mỗi lần họ xuống sân ga. Hơi ấm của động chạm dịu dàng ngày ấy giờ cứ hoài vương vấn những kẽ tay, nơi mà giờ đây đôi tay họ chẳng thể nào đan vào nhau nữa.

Shinichi cứ ngỡ chỉ cần một năm là đủ, nhưng thật ra cậu đã sai.

*


Hai mươi bốn tuổi, Shinichi trở thành thám tử xuất sắc nhất Nhật Bản. Ran Mouri nối nghiệp mẹ làm luật sư, sau vụ đầu tiên thắng lớn ở Kyoto đang từng bước khẳng định tài năng của mình. Kazuha cũng có khởi đầu thuận lợi ở vị trí PR trong một tập đoàn nổi tiếng, nghe đâu có anh chủ quán café cạnh công ty trưa nào cũng đợi người đẹp qua dùng bữa, mặc dù Kazuha luôn gọi anh ta là “ông già khó ưa”. Kể chuyện với Shinichi, Ran mỉm cười, Nhưng Kazuha-chan xem chừng đang sống rất ổn. Mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt đẹp, anh à.

Rồi cô hạ giọng thật nhỏ, Anh cũng không được thua cô ấy đâu.

Shinichi ngừng khuấy cốc cappuchino, quay sang bạn gái. Em vừa bảo gì anh hả?

Nhưng Ran chỉ lắc đầu.

||



C
uộc sống không ngừng lại. Bản chất của nó là tiếp diễn, tiếp diễn đi đến tận cùng. Như một chuyến tàu không sân ga, mỗi hành khách đều có chỗ ngồi nhất định, còn tàu sẽ lăn bánh mãi trên đường ray thiếu điểm dừng. Không đổi trạm, không chờ tàu khác, và mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình.


Ba năm sau đó, họ nhận được thiệp hồng của Kazuha. Chú rể dĩ nhiên không ai khác ngoài kẻ cả chục lần bị khách hàng ‘vô tình’ làm đổ café nóng vào áo mình mà vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc. Lễ cưới rất đông người đến dự, có cả bố mẹ Hattori. Kazuha cười rạng rỡ, tà váy trắng sáng lên dưới nắng tháng hai, từng cử chỉ nét mặt đều toát lên niềm hạnh phúc. Khi đi qua từng bàn tiệc uống rượu mừng, ánh mắt cô chợt dừng lại ở Shinichi rất lâu. Cậu cười, cùng Ran nâng ly chúc mừng Kazuha trong tiếng nhạc rộn rã. Kazuha định nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng cô chỉ gửi một cái chạm rất khẽ lên vai Shinichi.


Hattori ngày xưa có lần từng nói với Shinichi, Bọn con gái đánh hơi ghê gớm lắm, chả có gì là không biết đâu.

*


Đám cưới Kazuha qua chừng dăm tuần, ông bà Kudou bất ngờ đáp máy bay về Nhật Bản. Mau chóng kết hôn đi Shinichi, đó là điều Yukiko nói. Hai bảy tới nơi rồi, đừng để con bé Ran phải chờ nữa. Con gái có thì, chẳng hiểu con nghĩ gì mà chần chừ đến tận giờ này chưa cưới.

Toyama cũng đã lấy chồng rồi, bà thêm vào, Bảy năm trước Hattori kun mất, con với cậu ấy là chỗ bạn bè thân thiết nên việc con muốn lo cho bạn gái Hattori, bố mẹ không phản đối. Giờ Toyama quên chuyện cũ, ổn định được cuộc sống mới rồi, con còn đợi gì nữa?


Còn đợi điều gì được nữa?

Shinichi ngồi trên băng ghế đã cũ, lặng lẽ gật đầu. Những gì mẹ cậu nói hoàn toàn đúng. Hai mươi bảy tuổi, một người đàn ông cần phải lo toan chuyện tổ ấm riêng của mình. Ngay cả khi phải vĩnh viễn xóa bỏ đi mùi bánh chanh giữa đêm về sáng, hoặc để một đêm tuyết trắng rất xa lại sau lưng.


Bố mẹ Shinichi rời khỏi Tokyo ngay khuya đó, để kịp chuyến bay tới Hokkaido. Cậu thả mình xuống sofa, lớp đệm giờ không còn êm mấy nữa. Hattori ấy, ngày trước rất hay ngủ quên ở đây. Khi ngủ say, cậu ta hay co tròn người lại, môi cong lên nhìn hệt như con nít. Shinichi thường quẳng cho cậu ta cái chăn rồi vào phòng ngủ, để rồi sáng hôm sau thức dậy với Hattori ngồi bên mép giường mình, trong tay là cuốn truyện tranh, trên mặt là nụ cười tít mắt, từ ngoài phòng khách đã nghe mùi thơm nóng sốt của bữa điểm tâm cậu ta mua về. Chuỗi hình ảnh quen thuộc ấy đã khắc lên từng góc tế bào trí nhớ, ở những tháng năm đẹp nhất đời người. Và bây giờ, tất cả đều cho rằng Shinichi phải vứt chúng đi.


Không đến mức buồn đau, nhưng có cần phải phũ phàng như thế?


7.
“Logic mà nói, bọn này chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ đi hay cái gì điên rồ tương tự như thế cả. Vốn dĩ ban đầu là đối thủ, qua vài vụ thì thành bạn bè. Ừ, rồi vậy, rồi vậy..”

“So với 20 năm ngắn ngủi của cậu ta thì tôi có mặt chỉ một phần năm thời gian. Không đáng kể là mấy. Bọn tôi thừa tỉnh táo để biết mình là ai, nên đi đến giới hạn nào, nên nghĩ gì và không nên nghĩ gì. Với tụi này, yêu đồng nghĩa với giết nhau. Đúng rồi. Như hung thủ đâm nạn nhân đến chết ấy. Cậu ta không có dao, nhưng có nhiều cái nguy hiểm hơn nhiều.”

“Bề ngoài tuy thế nhưng cậu ta hiểu hết, hiểu hết đấy, chẳng chừa ai cái gì đâu, tên đó tham lam lắm. Lại lì lợm ngoan cố, nếu nói không lại càng làm. Nên cậu thấy đấy, tôi đã tránh tối đa bảo “không” rồi.”

“Tôi không bảo không được nắm tay dẫn xuống nhà ga, tôi không nói không được phát biểu linh tinh về tôi trên báo chí, cũng chả nói không được tự nhiên ôm ấp tôi kiểu đó, càng không nói kiểu Heiji, đừng để tớ lại một mình như cô bạn gái Kazuha của cậu ta..”

“Vậy mà cuối cùng cũng chẳng xem tôi ra cái khỉ khô gì. Tôi có nói cậu ta chết đâu? Sao lại phải làm thế? Cậu ta muốn gì sao không nói thẳng với tôi đi? Năm lần bảy lượt tôi nhịn đến vậy rồi, cậu ta muốn gì, tôi thực sự không hiểu nổi..”

“Đừng nói gì hết, Hakuba à. Tôi nói đừng nói nghĩa là đừng nói.”

“Cậu khác Hattori thật, biết điều hơn nhiều. Tôi mà kêu Hattori đừng nói, cậu ta sẽ nói liên tục hai ba giờ đồng hồ ấy chứ. Rồi chở tôi đi vòng vòng, cuối cùng kết luận, Shinichi, không được buồn à nha. Mà tôi làm gì buồn. Tên đó không biết mà nói nhiều lắm..”

“Đừng có nhìn tôi như vậy nữa, Hakuba. Gì chứ? Ờ thì có hơi chán thôi. Gì nữa đây? Được rồi, tôi có buồn thật. Được chưa? Dẹp bản mặt thương hại sến súa của cậu đi Hakuba. Có phải xem phim tình cảm đâu, thôi nào Hakuba, tôi đá mông cậu bây giờ.”

“Ran ấy à? Vẫn khỏe. Dạo này cô ấy thành công mấy vụ lớn ở Tokyo, lên báo xem chừng nhiều hơn cả tôi. Haha. Mai tôi bay về, ngày mốt đi lấy nhẫn cưới, đặt rồi. Chắc cuối tháng sau đám cưới đó, chứ tháng này cả hai đứa đều lu bu công việc quá.”

“Đợt đi London này của tôi đấy hả? Không. Ran không biết. Tôi bảo có vụ án cần đi vắng mấy hôm. Ừ. Tính Ran xưa nay vẫn thế mà. Tôi yêu cô ấy nhất cũng ở điểm đó. Cậu chắc chắn phải về dự đó nhé. Dời công tác sang sớm mấy ngày đi, tôi dẫn cậu tới thăm Heiji nữa.”

“Cậu hỏi cái gì? Có hạnh phúc thật không hử? Tôi ấy à? Sao lại không? Cưới được cô bạn gái từ thưở nhỏ, công việc nhà cửa đầy đủ ổn định, còn ai hạnh phúc hơn tôi được?”

“Lấy nốt mấy chai bia trong tủ lạnh ra đi. Cụng ly nào đồng nghiệp.”

“London mùa này ấm nhỉ. Dễ chịu thật, chẳng bù với hồi đông cậu rủ Hattori với tôi sang. Tôi còn nhớ cứ đêm đêm là rét run. Năm ấy bọn mình mới mười tám nhỉ, tuổi trẻ phóng khoáng tự do thật đấy. Cả cậu, tôi và Heiji nữa..”

“Cái áo khoác xám rách túi bên phải đó hả? Trời đất, cậu còn giữ tới bây giờ sao Hakuba? Không phải của tôi đâu, của tên thám tử miền Tây cậu ghét cay ghét đắng kia kìa. Hattori sợ tôi lạnh, cứ ép tôi mặc. Cậu ta lải nhải nhiều quá, tôi mặc quách cho đỡ nhức tai.”

“Ừ, cậu cứ để lại đi, tôi cần nó làm gì. Hattori ngày xưa ưa lo chuyện bao đồng lắm. Bản thân không lo, cứ lo cho người dưng. Làm như tôi là con nít không bằng..”

“Chết, ba giờ sáng rồi à? Ngồi nói nãy giờ quên béng, thôi vào ngủ, mai chín giờ phải bay rồi. Ngủ ngon nhé Hakuba, với lại cảm ơn cậu vì bữa tối.“

“À, Hakuba...”

“Tôi với Ran sẽ là một gia đình hạnh phúc, nhỉ?”

“Ừ. Tôi biết mà.”

“Heiji chết bảy năm trước rồi, chuyện đó ai chẳng biết…”

"..."

“Quên mất, mà bộ drap màu xanh lam với tấm chăn Mickey mà Hattori thích mê hồi đó giờ nhà cậu còn giữ không?”

“Cho tôi mượn nhé. Không, không có gì đâu, tại tôi dị ứng màu drap này. Rồi rồi, thanks.”

“Khoan đã Hakuba, còn cái gối lúc đó Hattori nằm, sẵn tiện đưa tôi mượn luôn ha?”


“Cần, tôi cần nhiều lắm chứ..”




[end of 5.6.7.
to be cont.]

Tuesday, December 21, 2010

[Detective Conan] Ga cuối - HeiShin fanfiction. (1,2,3,4.)



Written by Phương xD
Category: OOC | Romance | Sad | Shounen-ai
Warning: Cliché. Không cao trào và không kịch tính. Viết theo cảm xúc. Nhân vật có nhiều điểm chưa logic lắm. Fanfic thiên về cảm tính, có xu hướng cho tác giả tự thoả mãn nhiều hơn. Chống chỉ định những ai ghét sến súa, lê thê, etc..
Vài dòng nói nhảm:

(copy nguyên văn từ Properties của file Word :))) File hiện tại của "Ga cuối" được created từ 27.12.2009, tức là sinh nhật năm ngoái của bạn :"> (ủa, ko liên quan -.-). Anw, chắc chắn thời gian thai nghén "Ga cuối" là ít hơn, chỉ tầm nửa năm nay là cùng. Trước "Ga cuối" thì có lẽ đã bắt đầu nhiều kiểu one-shots khác bằng nhiều idea bất chợt khác nhau, tuy nhiên tịt ngòi cực nhanh, nên đã xoá và thay vào bằng một idea mới. Số lần revision là 600, và total editing time là 5900 mins. Hẳn rằng đấy là giai đoạn đột nhiên muốn viết fanfic ầm ầm. Nhưng cuối cùng chả có cái nào complete được. Cũng chả đăng lên được cái nào. Các category đều đã thử qua, từ humour, fluff, angst, cho đến fantasy, romance, school-life... chỉ còn thiếu PWP nữa thôi haha. Tuy nhiên, đến cuối cùng thì chỉ còn *Ga cuối*

Đã có thời gian tuyệt vọng với việc viết. Ngồi vào word và không thể gõ được gì hài lòng. Del, del, del liên tục. Cảm thấy mối dây giữa mình và nhân vật đứt lìa mãi mãi. Rất cả thèm chóng chán, tình yêu với fanfiction cũng lụi tàn đi. Open những file cũ ra, có cười, có thích (mình có khả năng vừa làm author vừa làm fangirl của fanfic mình), nhưng không có động lực mà viết tiếp. "Ga cuối" là ngoại lệ. Số lần đọc đi đọc lại đã nhiều hơn số thời gian bỏ ra ngồi viết. Lúc bắt đầu viết "Ga cuối" thật sự ám ảnh bởi HeiShin couple của Detective Conan. Lâu rồi cũng ko đọc Conan nữa, nhưng mối tương tư của HeiShin vẫn được nuôi dưỡng trong ý thức. Phần 1 đến 9 gần như viết liền mạch. Chỉ có thời gian chỉnh sửa từ ngữ và cắt bỏ câu đoạn mới lâu. Đến giờ "Ga cuối" vẫn chưa complete. Nhưng mỗi lần mở file ra, đều trỗi dậy một tình cảm vừa mãnh liệt, vừa đắng lòng không thể nào hiểu nổi. Luôn muốn viết tiếp, ý nghĩ đó chưa bao giờ bị bỏ rơi.

Nhìn chung, "Ga cuối", theo thiển ý của chính tác giả và người đọc (tức là mình và mình :-j), là một fanfic chưa hoàn thành được viết theo lối khó ai nuốt trôi được. Không climax, không dồn dập, chỉ dầm dề và lê thê. Thêm vào một thứ tình cảm ám muội đáng lẽ không nên bỏ vào khuôn khổ fiction/fanfiction. Chính là tình yêu với quá khứ của tôi. Yêu quá khứ luôn là mối tình trường kỳ của thiếu nữ, và dễ dàng lầm lạc vô cùng.

Những gì đã qua sẽ không quay lại. Vì thế, người yêu cũng không quay lại.

Hattori Heiji cũng không quay lại. Nếu muốn, Kudou Shinichi chỉ còn cách ra đi.
Shinichi có thể ra đi,

nhưng tôi thì không thể.

Up lên blog, hy vọng với trình tự yêu mình tăng cao, sẽ có động lực hoàn thành trọn vẹn fanfic này. Vì tôi đã rất, rất yêu thích nó. Từ tận đáy lòng.

khi đó, dẫu dài dòng đến đâu, mọi ngôn từ đều là chân thành nhất.

*Summary:

Rồi có một chuyến tàu qua, vĩnh viễn chẳng bao giờ trở lại...

Này cậu, cổ tích không có thật.
Đừng lo, mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi mà.

///


"Shinichi này, hè năm sau cùng đến Chigasaki nhé?" ...


g a. c u i

1. Trong một bài báo trả lời phỏng vấn với Nikkei, thám tử miền Tây có nói, Kudou Shinichi là một người rất quan trọng với tôi.

Cậu ấy vừa là đối thủ, vừa là đồng nghiệp, anh em và cũng là người bạn thân tốt nhất tôi từng có. Kudou tuy lạnh lùng nhưng nội tâm lại chất chứa nhiều tình cảm. Cậu ấy như một mặt hồ phẳng lặng nằm khuất trong rừng sâu. Rất nhiều người đã đến, nhìn thấy rồi lại đi qua..


Thật may mắn vì tôi không giống họ.


*

Khi Shinichi đọc được, phản ứng đầu tiên của cậu là ném thẳng quyển tạp chí dày cộm vào đầu Hattori, kẻ đang thoải mái duỗi chân trên sofa xem tường thuật trực tiếp bóng chày. Trái ngược với biểu cảm như núi lửa phun trào trên mặt cậu, Hattori chỉ cười hề hề rồi nhanh chóng quay lại với trận tứ kết đang hồi hấp dẫn.


“Nhưng Kudou này, rõ ràng đêm đó cậu nhìn tớ rất lâu..”


“Tôi không nhìn cậu!”


“Có. Cậu còn cười nữa.”


“Không có.”


“Chắc lúc đó thấy tớ đẹp trai quá nên khoái chứ gì?”


“Im mồm lại và biến đi!”


Vốn dĩ từ lâu, Hattori Heiji đã là kiểu người như thế. Kiêu hãnh lúc nào cũng thừa liều lượng để vỗ ngực tự tin, đã vậy còn hiếu thắng và hay nổi nóng. Yêu Osaka đến điên cuồng, lại vô cùng phiền nhiễu. Mỗi lần Hattori gọi điện đến, Shinichi biết tỏng mình sẽ mất hết buổi chiều, bởi không bao giờ cậu ta chịu dừng nói. Trước khi quen biết Hattori, kỷ lục trong mắt Shinichi là hai tiếng ba mươi phút của Ran và Sonoko. Sau khi quen Hattori, nếu cuộc gọi chỉ kéo dài hai tiếng ba mươi phút nghĩa là Hattori đang rất bận.

Shinichi ghét nấu cháo điện thoại, chẳng ưa người nói nhiều, dị ứng bọn thám tử thích tranh tài hơn kém. Hattori ghét mấy đứa mặt lạnh tanh, hay tỏ thái độ coi thường khả năng người khác, lúc nào cũng cho mình là người lớn, giấu hết cảm xúc vào trong. Nhưng mỗi cuối tuần, thám tử miền Tây luôn sẵn sàng từ chối bowling với hội bạn để về nhà, chui vào phòng và quay số điện thoại vô cùng quen thuộc. Ở Tokyo đầu bên kia đất nước, Ran đã quen dần với việc điện thoại bạn trai mình luôn bận vào mỗi chiều thứ bảy. Shinichi giải thích ngắn gọn, “Tên Osaka phiền phức đó chứ ai,” khi Ran thắc mắc về những cuộc gọi. “Cậu ta có mấy thói quen hơi kỳ quặc.” Cậu thêm vào.

“Hai người hiểu nhau thật ấy nhỉ.” Ran chớp mắt.


Shinichi nhún vai, “Lại bắt đầu nói lung tung rồi.” Cô cười khúc khích, và cậu liền quay mặt đi.


Có lần nổi hứng, Hattori đã chạy môtô từ nhà mình lên tận Tokyo, đến nơi đồng hồ đã nhích gần hai giờ sáng. Cả khu phố đang say giấc, cậu ta vừa không chịu tắt máy xe, vừa đứng nhấn chuông nhà Shinichi om sòm, làm cậu một phen khốn đốn. Nhưng Hattori vẫn tỉnh bơ, đợi Shinichi xin lỗi hàng xóm xung quanh xong xuôi hết mới kéo cậu vào phòng khách, lôi trong hộp ra phần bánh hương chanh, vừa bật lò viba vừa liến thoắng.

“Mẹ tớ làm hồi chiều đấy, tự nhiên nhớ ra cậu thích mê món này. Để sáng mai thì hư mất nên mới phải chạy đến đây, ai dè xui xẻo gặp vụ kẹt xe nên giờ mới tới. Mẹ tớ mà trổ tài thì ngon số dzách.”

Hattori mặc dù có hơi chút ngạo mạn tự kiêu, nhưng đôi lúc lại hay chú tâm những điều vô cùng nhỏ nhặt. Shinichi thường tỏ vẻ lạnh lùng, có cũng được, không cũng chẳng hề hấn gì, nhưng sau đó âm thầm suy nghĩ, điên đầu lên vẫn không nắm bắt được cậu ta.

Chỉ nhớ vị bánh chanh lúc nửa đêm về sáng vô cùng thơm ngon, thưởng thức trong không gian yên tĩnh cùng với kẻ giao hàng từ Osaka đã nằm vật ra sofa ngáy khò khò tự khi nào.

Giá mà có thể lưu giữ mãi vị bánh tuyệt vời hôm đó.

Và cả mùi hương lẫn trong bụi đường sót lại trên áo Hattori Heiji
.


2. Nếu không phải là đô thị Tokyo, Shinichi muốn được về bên bờ biển ở Kanto. Là Kanto, không phải Okinawa, không phải Los Angeles mỹ lệ, New York phồn hoa hay bất kỳ nơi nào khác.

“Vì sao?”

“Chẳng sao cả,” Shinichi hờ hững “Vì tớ thấy thích, vậy thôi.”

Hattori cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ, ném ra xa. Tan mất giữa muôn trùng trời xanh, khuất lẩn đâu đó sâu dưới lòng đại dương sóng tung trắng xóa.

“Biển ở đây vừa đẹp vừa yên tĩnh. An ninh lại tốt. Giá cả hợp lý. Hòa hợp thiên nhiên.”

“Nghe cứ như ông cụ non đang nói nhở.”

“Tớ sẽ nghỉ hưu năm năm mươi tuổi, rời thành phố, đến Kanto. Mua căn nhà nhỏ gần bờ biển, sống với người mình yêu ở đó. Sáng sáng nắm tay nhau đi bộ dọc biển tập thể dục, trưa về nhà, bật nhạc thập niên 90 thật lớn, rồi cùng nhau nấu ăn. Tối tối ôm nhau ngủ.” Shinichi di di ngón tay lên cát. Những hình thù nguệch ngoạc không ý nghĩa. Chạm khẽ vào vai Hattori. “Không phải lo lắng bận tâm, không phải tốn tiền shopping hay PSP nữa chứ.”

“Ừ.”

“Hơn nữa,” cậu hạ giọng chỉ vừa đủ cho thám tử phía Tây nghe “..Ran thích biển.”

“Tớ cũng thích nữa.”

“Thế thì càng tốt chứ sao.”

“Ừ.”

Hattori cười, và không ý kiến gì thêm. Họ chỉ đơn giản ngồi bên nhau trong ngày biển trưa lặng sóng. Vị mặn bám đầy trên tóc Shinichi, khi vươn vai đứng lên để trở về chỗ nhà hàng hai cô bạn gái đang đợi, Hattori đột ngột quay lại, nháy mắt với Shinichi. Câu nói bằng giọng đậm chất vùng Kansai, lẫn vào trong cơn gió bay lên vòm trời xanh. Chở trên đôi cánh nhỏ mấy lời của anh chàng da ngăm dưới kia, chú chim xa lạ lướt qua biển cả mênh mông và mất hút vào chân trời trắng.

Shinichi này, hè năm sau cùng đến Chigasaki nhé.”


Hè năm sau.
Cùng tới bãi biển Chigasaki.



3. Có một lần cùng nhau trở về Tokyo trên tàu điện, Hattori bất ngờ đeo headphone của mình vào tai Shinichi.

"Đồng thoại, Tong Hua. Trung Quốc. Nghe đi cho đỡ chán."

Đó là một bài hát tiếng Hoa, lẫn trong giai điệu là nỗi buồn thương khắc khoải đến giật mình. Tong Hua. Shinichi lặp lại tên ca khúc khi nhìn vào màn hình Music Player nhấp nháy. Tong Hua.

Bài đồng thoại không bao giờ hoàn chỉnh, và cuộc tình đầu dang dở sâu sắc đến mức đã khứa vào tim chàng trai đang cất tiếng hát kia những vệt xước dài vô tận, muôn đời vẫn nhói đau tựa thưở nguyên sơ. Bên cạnh Hattori kéo sụp mũ che ánh mắt, rồi Shinichi khẽ nghiêng đầu. Khi những sợi tóc mềm chạm cổ Hattori, không khí hối hả ồn ào của chuyến tàu đông người dần vơi hẳn, và Shinichi nhắm hờ mắt, yên tâm rằng mình có thể nghe trọn điệu nhạc lẫn ca từ của khúc Tong Hua.



Đã rất lâu rồi chẳng còn nghe
Tiếng em nói cười trong câu chuyện thần tiên màu sắc
Giữa thời gian trôi, anh bần thần suy nghĩ
Người ơi, lỗi lầm anh ở đâu?

Shinichi chìm trong khúc đồng thoại mải miên, khi đoàn tàu của họ chuyển bánh vào ga. Hattori cúi nhẹ đầu xuống, cọ vào làn tóc mùi hương quen thuộc của thám tử phía Đông, môi mấp máy điều gì đó.


Khát vọng của anh dưới trời mơ,
Hóa thành chàng thiên sứ em yêu trong cổ tích
Đôi tay này dang rộng thành cánh trắng
Che chở người yêu đến trọn đời.


Có lẽ Hattori đã nói nhầm, hoặc giữa những tiếng còi âm vang không dứt và âm thanh náo nhiệt ồn ào của hành khách trên tàu lẫn phía dưới sân ga, tất cả ngữ từ đã hoàn toàn đổi nghĩa khi chúng đến tai Shinichi. Cậu chầm chậm gỡ dây phone ra, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười toe toét quen thuộc dưới vành nón trắng. Biểu hiện đó càng khiến Shinichi tin chắc mình đã nghe nhầm, và sau này quên bẵng đi rất nhanh điều bất bình thường hôm ấy.

Chỉ nhớ được phần lời bài hát tiếng Hoa còn lại khi Hattori khoác balô lên vai, nắm chặt lấy tay cậu len ra khỏi dòng người chen chúc nơi cửa xuống.


Vụn vỡ rồi câu chuyện cổ tích xưa
Chàng hoàng tử đã không là anh nữa.

Bàn tay Hattori vẫn giữ cậu như bao lần cùng đi tàu trước, nhưng thốt nhiên một cảm giác bất an vụt qua ý nghĩ Shinichi.

Đó là một chiều nắng mật ong rải đầy con phố Beika. Hai đứa con trai gần mười chín tuổi, thả bộ bên nhau qua những con đường lá rơi thơm mùi hoàng hôn sớm. Hattori mặc áo phông đen, khoác jeans xanh, có dùng lén chút nước hoa HugoBoss của bố, mua cho cả hai kem ốc quế và lẩm nhẩm hát theo Tong Hua bằng giọng tiếng Hoa bập bõm rất buồn cười của mình.


Tong hua li du shi pian ren de
Wo bu ke neng shi ni de wang zi

Bởi khi ấy chỉ nhìn từ sau lưng, Shinichi không thể nào soi thấu màu mắt giấu sau ít tóc rối xù vì gió kia của cậu ta, cũng như chẳng thể hiểu được điều thám tử phía Tây muốn nói.

Này, Hattori Heiji...



4. Chết ở tuổi hai mươi chưa bao giờ được xem là một điều dễ dàng.


Shinichi và Ran có buổi hẹn hò đi xem phim ngày hôm đó. Tám giờ tối, họ rời khỏi rạp. Khi đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ qua đường, màn hình LCD lớn trước trung tâm thương mại khu Shibuya bắt đầu phát bản tin cuối ngày mới nhận từ đài NHK.

Giọng nữ phát thanh viên quen thuộc cất lên, “Vào lúc mười chín giờ ba mươi phút theo giờ địa phương..”

Giữa phố đông người, Ran bật khóc.

Tai nạn giao thông trên tuyến đường ở phía Nam miền Tây. Một người thanh niên vì muốn tránh va quẹt với xe máy khác nên đột ngột bẻ lái, trong lúc chiếc xe khách ngược chiều đang lưu thông xuống. Hậu quả khiến hai xe đều hư hỏng nặng; tài xế xe khách bị thương, còn người thanh niên xấu số chết ngay tại chỗ.

Danh tính nạn nhân được nhanh chóng xác định. Tên anh ta là..

…Hattori, Hattori Heiji.


*

Shinichi nắm lấy tay Ran, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc gì ngoài đôi môi cắn chặt đến bật máu. Cậu bảo, Ran gọi cho Kazuha đi. Rồi gọi cho bác Mori nói chúng ta đến Osaka ngay bây giờ. Trước mắt cứ như thế đã.

Sân ga Tokyo về đêm vắng bóng. Gió lạnh sượt qua tóc, nước mắt Ran không thể ngừng rơi trước sự thật đau đớn vừa nghe được. Cô nghĩ đến Kazuha, người bạn đáng yêu luôn dành cho Hattori tình cảm sâu đậm nhất. Cô nghĩ đến việc sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh chàng thám tử da ngăm yêu Osaka đến phát cuồng đó nữa. Và cô nhìn sang người con trai bên cạnh mình đang tiến về phòng vé, khóe mắt không hề ướt, bờ vai chẳng hề run. Từ lúc nghe tin ở Shibuya, đến lúc soát vé lên tàu, sự bình tĩnh ấy dường như chẳng một phút lung lay.

Chỉ là Ran nhận ra, những đầu ngón tay nắm lấy tay cô đã trở nên trắng bệch. Suốt hai giờ đồng hồ để đến ga Osaka, Shinichi không ngừng siết tay Ran, liên tục lặp đi lặp lại. Ran à, đừng khóc nữa. Sẽ không sao đâu mà Ran. Sẽ không sao đâu.

Cô đã định mở miệng trả lời, nhưng phút cuối lại thấy tốt nhất nên im lặng. Thay vào đó, Ran miết nhẹ tay bạn trai mình.

Tớ hiểu rồi, nên đừng khóc nữa.

Đừng khóc nữa.



Được không, Shinichi?
...


[1.2.3.4.
to be continued.]




Part 8-9

Monday, December 20, 2010

20/ Obsessions.





1. Sau này khi tôi lớn, tôi sẽ dùng số tiền mình kiếm được mua/thuê một căn hộ vừa tầm giữa lòng thành phố. Nếu dư dả sẽ là một căn hộ chung cư cao cấp. Đúng hơn là cần an ninh, sạch sẽ, và hàng xóm tôn trọng riêng tư. Sẽ dễ chịu nếu căn hộ ở tầng trung. Không thích tầng trệt, cũng không muốn tầng cao. Tầm giữa là vừa đủ.

Nếu được, tôi sẽ ở với Gà. Tĩnh lặng và dễ chịu, nhưng tuyệt nhiên sẽ không cô đơn. Căn hộ nếu ở gần nơi có Lotteria thì càng tuyệt. Một tủ quần áo, một giường, hoặc có thể trải nệm nằm thay giường. Chăn ấm, và nhiều gối. Drap màu mè~ Một phòng tắm đủ rộng. Tôi thì thích thêm một góc bàn nhỏ xinh xinh bày biện đồ skincare và makeup nữa.

Thi thoảng phòng sẽ bừa bộn. Chăn không gấp và drap không ngay, ngủ nướng thật trễ, mở bộ phim gay hints nào đấy lên, hí hố với nhau và ăn. Sô-cô-la hoặc lại gọi gà. Sẽ no căng ra. Kết thúc bằng kem đậu phộng. Hoặc vanilla.

Sự tách biệt với thế giới bên ngoài được nâng lên gần như tuyệt đối,

không màng đến thiên hạ đang xôn xao về điều gì. hay nói gì về mình. hay về bất kỳ ai khác.

tĩnh lặng như mặt hồ. và im lặng như mùa đông đã đóng băng. Giữa lòng thành phố ồn ào và sôi động, chúng ta khoá chặt cửa, vùi tâm hồn dưới đáy hồ sâu.

Hạnh phúc và nhu cầu rất ư đơn giản.



2. Chỉ ảo tưởng của niềm tin thôi thì chưa bao giờ đủ.

Giờ thì tôi biết,

Cậu sẽ không bao giờ đi tìm tôi.

Kể cả khi nhân loại này sụp đổ,

kể cả khi cậu không tìm ra chút mối dây nào,

Vốn dĩ từ đầu đã không quan trọng.


3. Đã bắt đầu thấy màu Giáng Sinh tràn những con phố. Cây thông, ông già tuyết, đèn rực rỡ, nón đỏ, chuông leng keng, người người đổ tràn ra khắp ngõ. Chụp hình, chụp hình, chụp hình.

Mình lại dị ứng sự ồn ã đó như virus,

cảm thấy như một loại dịch bệnh cần phải tránh xa.




.

Nhà lúc nào cũng thật là yên tĩnh :"3

Hi hi.


tôi đã chia tay với cuộc tình dài cả đời thiếu nữ,
chính là thành phố rộn rã không ngừng chuyển động ngoài kia.

Saturday, December 18, 2010

Và chảo lửa Mỹ Đình vẫn hừng hực cháy...

cùng với bước chân quả cảm kiên cường của những chàng trai áo trắng đội tuyển Việt Nam.



Source: http://www.thanhnien.com.vn/thethao/Pages/201051/20101218175823.aspx


1. Không quá bất ngờ hay hụt hẫng, cổ tích đã không thành hiện thực ở Mỹ Đình. Dưới tiết trời lạnh của mùa đông, nơi hàng triệu màu áo đỏ sao vàng phủ kín bốn khu vực sân vận động. Tiếng hô vang "Việt Nam" không giảm đi niềm tin cháy bỏng, từ lúc tiếng còi nhập cuộc của trọng tài cất lên. Đến khi tiếng còi mãn cuộc đã vang lên, nước mắt đã rơi, nhưng niềm tự hào vẫn không hề biến mất.

Từ trời Sài Gòn tôi nghĩ, giá lạnh đã tan bớt ở Hà Nội đêm nay.

Những chàng trai của chúng ta không bao giờ phụ lòng tin yêu của người hâm mộ. Thắng hay thua thì vẫn vậy mà thôi.


2. Từ Mỹ Đình ba gọi về bảo, Đông quá. Mà buồn ha, tụi nó thủ cứng ngắc mình chả làm được gì. Tự nhiên nước mắt rơi. Trả lời, Nhưng mình đá hay mà. Ừ. Mà Mỹ Đình tan ra đông nghẹt.

Mỹ Đình ấy, nơi được mệnh danh là chảo lửa, nơi đã từng là thiên đường và đã từng là địa ngục. Nơi ấy nước mắt hạnh phúc lẫn thất vọng của bao nhiêu thế hệ đã rơi. Nơi ấy, bao lần U23 Việt Nam đã đưa trái tim hàng triệu con người lên đỉnh mây rồi rơi xuống đất. Nơi ấy, ngày về Riedl hẳn đã nao lòng. Nơi ấy, trước Malaysia, chàng trai đồng tháp Thanh Bình đã vụt sáng trong khoảnh khắc, đánh đầu đem lại bàn thắng quý hơn vàng trong trận bán kết SEA Games, đưa U23 tiến vào chung kết.

Cũng Mỹ Đình năm ấy, thiên đường chỉ cách đôi chân các anh một chút thôi.

Hai năm trước, cánh cửa ấy đã mở ra. Mỹ Đình nén chặt rồi vỡ oà trong tột đỉnh của hạnh phúc mà không ngữ từ nào có thể diễn tả nổi niềm sung sướng ấy. Cùng với các anh, Công Vinh thành người hùng với bàn gỡ hoà vào lưới người Thái. Vô địch rồi!

Hai năm sau,

thiên đường lại cách đôi chân chúng ta một chút. Nhưng thua cuộc hoá ra không đến nỗi quá buồn. Cho dù người hâm mộ có rơi nước mắt, cho dù các anh có rơi nước mắt,

thì xin hãy nhớ rằng, 18.12, đêm nay đây vẫn là một đêm rất tuyệt. Các anh đã cháy hết mình, đã cống hiến hết cả trái tim và sức lực, cho đất nước và cho trái tim người hâm mộ Việt Nam.

Và em, vô cùng tự hào về điều đó :)


3. Thành Lương đã khóc. Khóc như một đứa trẻ khi chiếc thẻ vàng thứ hai được rút ra. Lương "dị" đấy, chàng thủ lĩnh trẻ với gương mặt hiền lành và nụ cười cũng thật hiền lành ấy, với cái chân trái điêu luyện đã làm chao đảo bao nhiêu cầu thủ đội bạn, là nỗi lo sợ của bao huấn luyện viên. Một chút sai lầm, một chút thiếu may mắn.

Nhưng Lương ạ, khi ngày mai thức dậy, anh hãy ngẩng cao đầu. Cùng với đồng đội của anh. Những chàng trai áo trắng đã không còn là cầu thủ, mà đã trở thành những chiến sĩ quả cảm, quyết tâm chiến đấu đến phút cuối cùng với tất cả những gì mình có. Dù những gì ta có không đủ lội ngược dòng tạo nên chiến thắng rực rỡ, thì những pha bóng dâng cao liên tục, những đôi chân chạy liên hồi giữa vòng vây Malay, tất cả điều các anh thể hiện đã giữ ngọn lửa Mỹ Đình cháy rừng rực giữa đêm đông.

Được rồi, chàng trai số 19 đã tham gia tấn công không biết mệt mỏi ơi, anh có thể khóc. Cũng như Minh Phương, Trọng Hoàng, Anh Đức, Quang Hải, Phước Tứ, Như Thành, Vũ Phong, Đình Đồng, Tài Em, Việt Thắng, Việt Cường, Hồng Sơn... các anh làm sao có thể không rơi nước mắt,

nhưng hãy tin vào tương lai nhé,
Ngày hôm nay, chúng ta khóc cùng nhau.

Và tình yêu ấy không hề mai một.


4. Cảm ơn các anh, vì đã là đội tuyển Việt Nam. Vì vẫn là đội tuyển Việt Nam, và sẽ là đội tuyển Việt Nam,

Cảm ơn ông, Calisto.

Có thể các nhà chuyên môn sẽ đánh giá chiến thuật của ông. Hoặc một vài khía cạnh nào đó khác,

nhưng dưới góc nhìn một người hâm mộ, xin cảm ơn ông đã truyền được nhiệt huyết cống hiến cho học trò.

Tinh thần ấy, rất Việt Nam :)


5. Nhưng em biết, Thành Lương ạ, rồi anh sẽ đứng lên. Cùng với các đồng đội thân thương của mình. Khoác lên mình áo tuyển quốc gia, và trái tim với tình yêu quê nhà cháy bỏng, lúc nào cũng hừng hực như không khí Mỹ Đình.

Từ ngày mối tình với đội tuyển nên duyên, chưa bao giờ Mỹ Đình thôi rực cháy. Chưa bao giờ chúng ta quay lưng lại phía nhau. Chưa bao giờ, và mãi mãi sẽ không bao giờ.




6. Các chàng trai ạ, hãy về, và ngủ một giấc thật sâu. Tương lai đang ở phía trước. Lần tới, một sự chuẩn bị tốt hơn sẽ giúp chúng ta đạt được thành công.

Lần tới ở Mỹ Đình sẽ không mất nhiều thời gian như thế, đúng không?



7.
SEA Games 2011. Palembang, Indonesia.

Thủ lĩnh Thành Lương, anh đã sẵn sàng rồi chứ?

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn,

chưa kể lần này, chúng ta chỉ cần một năm mà thôi ;)





Thursday, December 16, 2010

Tạnh.



1. Comment trên FB, bạn có reply ngay. Mình nói, Bão tạnh mất rồi. Bạn hỏi lại, bão lòng hay bão thiên nhiên *cười*

Ây chà,

dù bão nào đi nữa thì cũng tạnh cả rồi, phải không?



2. Cơ mà bạn nói đúng. Đã ngỡ đi qua cơn bão bình yên sẽ kéo về, nhưng thay vào đó, một phần tình cảm đã theo bão mà cuốn đi xa, rời khỏi tôi và mãi mãi không trở lại. Cơ duyên đã định sẵn mất rồi. (ừ, tôi lại đang đổ thừa duyên số ấy ~.~)

Ngày ấy chỉ cơn mưa rào bất chợt khi trời chiều còn nắng thôi, chỉ cần da trần ướt nước mưa thay vì bụi đường cũng đủ làm tôi lạc nhịp. Và chỉ mỗi việc nhìn cậu con trai ấy ra về từ phía sau là thừa sức khiến nghĩ suy bận tâm cả đêm. Đã từng mơ mộng, và khờ dại rất nhiều. Cô ấy từng bảo thế, trong một lần đọc entry trên blog 360 của tôi.

Tôi vẫn còn thích gặm nhấm quá khứ, nhưng tự cảm thấy nó không còn thơm ngon như lúc xưa. Tính tình vốn dĩ thích chạy theo xu hướng, tất nhiên không thể ngồi hài lòng và nhung nhớ mỗi một món ăn. Ăn hoài sẽ ngán, đến lúc nào đấy sẽ chỉ còn ăn cho có lệ mà thôi. Nước lã và quá khứ sẽ chẳng khác gì nhau mấy.

mà cũng lâu rồi, tôi uống trà xanh thay nước lọc,
dần dần, uống nước lọc chỉ còn tồn tại trong trường hợp bất đắc dĩ. hoặc là nước lọc phải pha với tí trà, hoặc là nó biến thành cả một cực hình tra tấn.


3. Một ngày nọ lòng vòng quanh bếp, tôi chợt phát hiện đã quên béng lần cuối gọi người đem bình nước lọc đến là khi nào. Và túi đựng chai trà sau nhà cứ liên tục đầy lên. Như một mầm mống virus đang phát tán. Mầm mống của loại dịch bệnh lan rất nhanh và không phương pháp chữa trị. Tôi phát tán nó, và tôi lây nhiễm nó.

.


tự thấy bản thân tích cực hơn nhờ thứ virus đó. như việc lôi mặt nạ ra đắp mỗi lúc rảnh rỗi, chả có gì để suy nghĩ đến ngoài việc da dẻ có trắng trẻo hơn chưa (vâng, chưa, nhưng cứ thích suy nghĩ đấy.). như việc thích thú co cụm trong không gian riêng của mình, không màng bận tâm đến thế giới ồn ã, rực rỡ ngoài kia. yên tĩnh tuyệt đối và tự do (gần như) tuyệt đối.


4. vì thế, mười tám tuổi và chia tay với người tình lâu năm nhất, là thế giới xinh đẹp rộng lớn vô vàn tấp nập và náo nhiệt ngoài cửa kia. thay vì nghiện rượu, lại nghiện trà xanh cho việc thất tình.

với tôi,

tất cả điều này đều được dễ dàng chấp nhận.




5. Và an toàn nhất luôn là khi nằm trong vòng tay ôm của Một Mình.

đơn độc và dễ gây nghiện hơn bất kỳ người đàn ông nào tôi từng biết, và từng ôm.