Saturday, November 27, 2010

27.







Entry up ảnh thôi :P

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng mình vẫn không thể không có niềm vui thật thiếu nữ hay đàn bà đấy.

trót sa ngã với phấn son.

(nhưng mà vẫn chưa biết ai sẽ ngắm)

Friday, November 19, 2010

Tội nghiệp thằng bé...(*)


Nguyên tác là ca khúc bất hủ Scaborough Fair do Paul Simon viết lại lời. Đã có rất nhiều bản dịch lời Việt của Scaborough Fair, tuy nhiên chắc chắn một hôm nào đó mình sẽ tự dịch lại, cũng là cách thể hiện sự yêu thích :P. Trước khi biết đến "Ôi giàn thiên lý đã xa" của Phạm Duy thì giai điệu lẫn ca từ của Scaborough Fair đã không mất sức nhiều để khiến mình nao lòng. Thứ âm nhạc dịu dàng khơi gợi nỗi buồn man mác ấy, đủ khiến một ngày nắng vô thức mà tàn đi. Và đã tưởng tượng đến một vùng quê đồi núi phủ sương, nơi ấy cứ đến dịp lại lên, lễ hội nô nức nhà nhà. Trong muôn ngàn thiếu nữ e ấp nôn nao chờ lễ hội, sẽ có một nàng thiếu nữ lặng lẽ chờ người yêu bên hiên nhà.

Nàng không khóc, không buồn, mỗi mùa xuân về chỉ âm thầm may áo.

Nàng không bỏ hằng đêm viết thư tình đẫm lệ, không bỏ hàng giờ ngồi thẫn thờ nhớ người chân trời khác, mỗi độ đông về chỉ âm thầm khâu áo.

Dệt cả tình câm dệt cả đợi chờ.

Những cuộc tình dung dị trong lành, như bầu trời trong sau cơn mưa vụt sáng, thật dễ khiến người ta nao lòng biết bao.

:)



Nếu một miền quê phủ sương của đất nước xa xôi nào đó ở đầu bên kia Trái Đất làm rung động, thì quả thực Phạm Duy đã làm tôi đau lòng.

Vâng, đau lòng.

Bằng một giàn thiên lý xanh mướt trong làng, và bằng một lời thương cảm cũng hết sức chân chất đơn sơ.




Ôi giàn thiên lý đã xa
Phạm Duy


Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa.
Ðứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi !
Tình đã quên, mỗi sớm mai lặng trôi.
. . . . . .

Này này nàng hỡi ! Nhớ may áo cho người
Giàn thiên lý đã xa tít mù khơi.
Tấm áo cắt ngay, đã cắt trên chăn mượt mà
Là chiếc chăn đắp chung những ngày qua.
. . . . .
Tìm một miếng đất cho gã si tình
Giàn thiên lý đã xa mãi ngàn xanh.
Miếng đất, đất hoang, miếng đất ngay bên giáo đường
Biển sẽ ru tiếng hát êm trùng dương.
. . . . .

Giờ đã đến lúc tan ánh mặt trời
Giàn thiên lý đã xa mãi người ơi !
Lấp đất hố tôi, lấp với đôi tay cô nàng
Thì hãy chôn trái tim non buồn thương.
. . . . .

Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa.
Ðứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi !
Tình đã quên, mỗi sớm mai lặng trôi.


Tuesday, November 16, 2010

16.



cô bạn tôi hay trêu người yêu, đàn ông các anh toàn khổ vì dại gái.

nói thì nói thế, nhưng môi cười tủm tỉm, má hây hây hồng, ngời ngời hạnh phúc. thiếu nữ khi yêu đều đẹp xinh như thế. đẹp kể cả khi hờn dỗi hay buồn ghen.

đấy, đàn ông khổ vì gái.
đàn bà khổ vì tin.


Bây giờ, khi đã qua rồi thời trẻ con non nớt, chập chững lao vào tình cảm và các mối quan hệ với tốc lực như đi bão trên xa lộ, lắm lúc tôi thấy tin cao giá nhiều hơn yêu. Người ta có thể gọi là yêu mà không cần tin cơ mà.

nhưng tin rồi thì chẳng cần gọi tên làm chi nữa,

nghĩ rằng đằng nào rồi chẳng về với nhau.

thời gian á, chuyện bé cỏn con thôi.


.

mình thích tóc dài đen lắm.

dạo này tóc đang dài ra,

thích :P



vài hôm nữa sẽ sơn móng tay màu hồng sữa.
dạo này có vẻ bị dị ứng sơn móng tay. cứ lọ mọ sơn phết rồi lại xoá. khiếp, thế mà cái thú mê son thỏi son bóng vẫn chả có dấu hiệu thuyên giảm đi. lại sắp rinh về em tinted mois. muốn ôm về mấy em son m.a.c nữa ấy, (lại) chả hiểu sao dạo này lại thích m.a.c. lại thích kiểu đánh son môi màu nude nữa. vẫn ghiền coral hơn là pink. mua gloss pink về chả đánh mấy hồi, dù lúc xem swatch thì phát điên lên. coral khó đánh hơn, dưng mà vẫn ghiền.


hề.

.

Thiên hạ rục rịch SAT với application cả rồi. mình thì ngày càng chui đáy. college fair chả buồn đi, counselor kêu gọi take SAT nộp application đi sắp deadline sắp deadline rồi mình cũng chả quan tâm. cứ vác mặt lên trường hết giờ vác mặt về.

tự nhiên thấy nghiện cái bình lặng cô lập này đến tận cùng.

đến nỗi có thể biến thành con nghiện.

A ha, hèn gì mình mê mẩn một cách lạ kỳ truyện ngắn "Người Ti Vi" của Murakami. Ngấu nghiến đọc một mạch rồi bần thần tự hỏi có phải đang mê Murakami lại đó không.

không,

ngoài "Người Ti Vi" thì tập truyện mình lại cất vô góc tủ. như hồi đọc Rừng Na-uy. Dẫu ngưỡng mộ tài văn điêu luyện và vốn đời sâu sắc của Murakami biết mấy, cuối cùng vẫn không thể thích. Ngoài Suzuki Koji thì hầu như mình không thể yêu thích tác giả nước ngoài nào khác, dù cho họ có xuất chúng đến mức nào đi nữa.

chung quy là đầu óc vốn dĩ giản đơn,
nên thích thú hài lòng với những mối tình bé nhỏ.

:]





Tốt rồi.

Ít nhất cậu đã bắt đầu tìm tôi. :)

chàng trai à, dẫu rằng cậu sẽ lập tức bỏ cuộc sau lần thứ nhất này,

thì hôm qua vẫn làm tôi vui lắm :P

Friday, November 12, 2010

hãy nhớ, đừng quên.




1. Sau này tôi sẽ kể con trai nghe, vào lúc chú nhóc tròn đủ tuổi để lờ mờ thấu hiểu. Rằng để thành người đàn ông đúng nghĩa, con phải tìm được một cô gái đợi chờ mình.

Cô ấy không phải người yêu của con. Cũng chẳng phải mối đồng cảm sâu sắc đặc biệt nào. Quan hệ giữa cô ấy và con giống như một trong sa số những quan hệ trong xã hội. Bồi hồi, vội vã rồi phôi pha, đến một ngày khi mùa đã trôi qua, con đôi lúc sẽ giật mình, cảm thấy mình phải trở về đôi chút, làm đôi điều như vẫn đã bao lần. Những điều vô vị và buồn tẻ, lắm khi chán ngán phát rồ lên, hoặc chừng nhạt thếch tựa hồ nước lã. Nhưng con chỉ cảm thấy đó là điều phải làm,

Con lục tìm số điện thoại hôm qua.

nhưng cô ấy chẳng buồn nghe máy.

Mùa dài năm đó,

và mãi mãi những mùa sau.



2. Con trai thương yêu của tôi, hy vọng sẽ không mất kiên nhẫn với những dải giấc mơ phai mờ từ thưở thiếu thời của người mẹ chẳng yêu ai ngoài chính mình đến khi gặp bố nó rồi có nó. Con trai tôi sẽ giống chồng tôi, ít nhất là trong việc yêu chiều tôi, dù cho không bằng lời mật ngọt.
Chỉ cần đủ bao dung để thứ tha,

Thứ tha cho việc mẹ nó cứ mãi kể đi kể lại những tình cảm không tên thời thiếu nữ, bằng thiết tha cố gợi lên như thể một người phụ nữ trước gương đang nỗ lực bới tìm hồi ức về làn da căng mịn mướt mát ngày xưa, trong những vết nhăn đã xuất hiện nơi khoé mắt.



Con trai à, con phải biết, đàn bà rất sợ sự già cỗi hoá. Không phân biệt nghề nghiệp, tri thức hay gốc gác, tất cả đàn bà trên thế giới đều có chung nỗi sợ phải nói lời tạm biệt với tuổi thanh xuân. Vì cả đời họ, từ lúc còn là cô bé hai bím tóc, đã hao tâm tốn sức cho việc làm đẹp, nên chẳng bao giờ đàn bà muốn thấy công sức mình bị đổ bỏ đi. Cùng với môi hồng và đôi gò má mịn êm, trong hồi ức son vàng ấy còn rất nhiều điều khác. (hãy cứ tin lời mẹ là) để trở thành đàn ông, con yêu, con phải thấu hiểu những điều cơ bản đấy.

Hãy tập thấu hiểu mẹ con, vào những ngày dài tẻ nhạt và buồn chán, mẹ đến ngồi cạnh con, trước mặt là HBO đang chiếu bộ phim hành động con yêu thích. Hãy lặng im, chỉ lặng im thôi, lặng im dịu dàng vừa đủ, mặc dù có thể lúc ấy phim đang vào cảnh gay cấn nhất, anh chàng chính nghĩa bị dồn vào đường cùng, còn mẹ, với mặt nạ trắng toát có tác dụng chống lão hoá làm mờ vết nám hồi sinh độ săn chắc cho da gì gì đó, lại bắt đầu câu chuyện cũ, kéo dài suốt hai mươi phút, thời gian in trên hướng dẫn sử dụng của tấm mặt nạ dưỡng da.

mẹ muốn con lặng im vừa đủ, dịu dàng vừa đủ

và bao dung vừa đủ để thứ tha,

cho việc mẹ đã dành cả nửa đời thiếu nữ, thận trọng và lặng lẽ đợi chờ một người chẳng vì gì cả. trên hết, người đó không phải bố con.


Con trai yêu thương, bí mật này có thể bố biết, hoặc có thể không. Phần của con là lắng nghe và im lặng, rồi ghi nhớ. Vì rất có khả năng, khi con bước vào tuổi thiếu niên, con sẽ phải đối mặt với tình huống như thế.

Khi con bắt đầu gặp gỡ những cô nàng thiếu nữ khác nhau, hãy nhớ
.

Một ngày trong mùa dài của rất nhiều năm về trước,

Người đàn bà của bố con đã buông xuôi tuổi hoa niên

cắt đứt ước mơ nàng thiếu nữ, tẩy mờ đi bóng đường xưa

và mãi mãi chẳng bao giờ trả lời cuộc gọi.


3. Này cậu trai, tôi thật không muốn thời thiếu nữ của mình vội vàng rồi bẽ bàng như thế.
Nếu tôi không trả lời điện thoại, cậu có liên tục gọi không? Mười, hai mươi, ba mươi cuộc gọi liên tục, liên tục ấy?

Nếu tôi không xuất hiện, cậu có đi khắp FB mọi người, pm, comment, bất cứ giá nào hỏi được thông tin liên lạc của tôi không?

Nếu tôi như đột nhiên biến mất, cậu có đi tìm không?

Cậu,

Đi tìm
Tự đi tìm
Tôi,

Tôi ấy.


Một, hai, ba.

Thời thiếu nữ mềm mại hương thơm nhất, chẳng phải tôi đã chờ đợi cậu đó sao?

Dù chỉ đơn giản là cần có ai đó để đợi chờ,
Chẳng lẽ cậu lại không nhận ra điều đó?


4.  

Tôi biết tuổi hoa niên trong lành đang chảy qua tay. Tựa như nét hồng mơn mởn trên gờ má đang dần biến mất. Trong lòng đã bắt đầu quá trình già cỗi. Ôi thôi, hờn dỗi và ngúng nguẩy đã dĩ vãng cả rồi. Tôi đã thay hồn nhiên bằng hờ hững, khép chặt cánh cửa đi vào thế giới của mình, để không kẻ nào có thể phiền nhiễu nữa. Xã hội này đang ồn ào quá mức, cậu có thấy vậy không?
Thấy cả trời chiều niên thiếu đang trờ đến.
.

Đi tìm tôi, có được không?
Bao gồm cả lo lắng, sợ hãi, mong mỏi và ngậm ngùi, hy vọng và kiên trì,

Đi tìm tôi.


Nhặt nhạnh cho tôi chút bụi tro còn sót lại, chút vệt nước dài sau suối nguồn mơ giờ đã qua mùa nước, kỹ lưỡng từng tí một, từng tí một, những gì ít ỏi đã cùng đi qua, không ràng buộc và không lời hứa hẹn, nhưng chưa bao giờ tầm thường hay nhỏ nhoi.

Nhặt tất cả và đến trước nhà tôi,


Chỉ cần cậu đứng đó, không cần mỉm cười hay giải thích, quà hay thiệp hoa, những gì tôi muốn là một câu chuyện kể. Vào một ngày nắng không cần xanh và mây không cần sáng, hãy để tôi nhìn thấy cậu, tự nhiên hệt những ngày xưa.
Hãy kể cho tôi nghe, cậu đã đi tìm tôi như thế.

Đã đi tìm và đã thấy tôi.

Chỉ cần chút ít đó thôi, thời thiếu nữ của tôi sẽ dịu dàng rơi vào giấc ngủ. Ngọt ngào đến cả triệu mùa thu.



5. 

Chúng ta làm gì khi lạc mất? 

Làm ơn nói là cậu sẽ đi tìm tôi.

.

Giả vờ cũng được, quên mau cũng được, sao cũng được

Đi tìm tôi là đủ rồi.



Chỉ cần bắt đầu kiếm tìm thôi. Nếu hết thời gian và cậu không thấy được, khi đó tôi sẽ tự bước ra.
Cậu đã quên rồi chưa? Nửa đời thiếu nữ thơm mùi kem góc phố, mùi gió đường thành thị, và mùi tóc thề mơn mởn thanh xuân, chẳng biết tô son hay đánh phấn. 

Nửa đời đẹp đẽ, hoá ra đã tiêu tốn vào chờ đợi cậu rồi. 
Để hôm nay, đôi mắt với lớp mascara dày đen, gương mặt giấu sau đôi lớp phấn, dẫu mỏng cũng đủ khiến kẻ trong gương nhói lòng, khi kẻ ngoài gương mỉm cười bằng làn môi thôi ửng hồng, trong sắc cam mọng chín dưới đường son bóng nhũ.

Đến thế này thì chẳng mong nếm được trọn vẹn vị cốc kem xưa, hay hơi hơi dụi mặt vào áo cậu. Sợ hư màu son.

Màu son không của nàng thiếu nữ,

khi nàng rời khỏi chỗ ngồi bên cửa sổ, bước trên đôi guốc cao mà đi, cầm cọ che khuyết điểm mùa cuối đông, để nó đều màu với mùa thu.

Để không ai thấy nàng đang nuối tiếc,

Lớp nền tốt nhất cũng không giữ được hồi ức trôi đi khỏi kẽ tay.


6. 

Hãy đi tìm, hãy đi tìm, đứng dậy và đi tìm, bắt đầu từ bất cứ nơi nào cậu nghĩ đến.

Đi-tìm-tôi :)

“Anh nhớ em buồn vui nơi đó,
Anh nhớ em từng đêm gió về
Bao ước mơ một đời thiếu nữ,
Theo lá rơi con sông mùa thu…”

Đừng để thời thiếu nữ của tôi chôn vùi dưới đền đài nơi ấy bỏ hoang, hay chóng phai tàn theo cách ấy. đó, không phải cách tôi tôn sùng.
Càng không phải cách tôi muốn nó thành, sau khi đã bỏ ngần ấy thời gian chờ đợi cậu,

Dù là cậu ko bao giờ yêu cầu tôi.

//

Nếu tôi lặng im, làm ơn hãy đi tìm tôi.

Nếu chẳng thể cứu được hồn nhiên tôi, thì hãy cứu lấy mạch nguồn đẹp đẽ của nàng thiếu nữ. Giữ lấy và kể lại câu chuyện cậu đã đi tìm tôi.

Tìm tôi giữa chiều qua bao con phố.

Qua vô số những con đường nhà cửa chen kín, cao ốc vút trời xanh, trong thành phố này cậu đã đi tìm tôi, đã đi tìm tôi.




Vào một mùa dài thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.